Lôi Kéo - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:51:33
Lượt xem: 51
Hứa Đinh Bạch nói: "Tôi đang đợi cậu, cho nên không muốn ngủ."
"Vậy bây giờ cậu nằm xuống giường đi." Lâm Thanh Nhạc nhíu mày, đưa tay kéo anh lên.
Nhưng cô không ngờ rằng cơ thể Hứa Đinh Bạch lại hoàn toàn không có chút sức lực nào, cô kéo hết sức cũng không kéo được người anh lên, ngược lại bị lực kéo ngược lại.
"A..."
Cô trượt chân, suýt nữa thì cả cơ thể nhào lên người anh, may mà... hai tay cô chống được vào thành giường bên cạnh.
"Cẩn thận." Hứa Đinh Bạch ngồi thẳng dậy vươn tay đỡ cô, khi cô nhìn vào khuôn mặt ở khoảng cách cực gần này của anh, vành tai cô liền đỏ bừng, cô vội vàng đứng lên.
Hai tay Hứa Đinh Bạch dừng lại trên không, anh nhìn vành tai đỏ bừng của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đột nhiên tôi hơi chóng mặt, cậu kéo tôi dậy chút đi."
Lâm Thanh Nhạc trả lời: "Tớ mới vừa kéo đó... Nhưng cậu hơi nặng."
"Vừa rồi tôi còn chưa sẵn sàng, bây giờ có thể rồi." Hứa Đinh Bạch đưa tay ra.
Lâm Thanh Nhạc mím môi, không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của anh, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, "Được rồi, cậu đứng dậy đi."
"Được."
Cô cố gắng dùng hết sức lực của mình để kéo anh dậy.
Ngay lúc đứng dậy khỏi sàn, anh đã buông tay. Lâm Thanh Nhạc vẫn đang sử dụng toàn bộ sức lực ở bên này, đột nhiên bị thả lỏng như vậy, theo quán tính cả cơ thể liền ngã ra phía sau.
Nhưng cô chưa kịp kêu lên thì eo cô đã bị lòng bàn tay của anh tóm lấy, lòng bàn tay của anh rất lớn, tùy ý ôm lấy cô, cô liền vững vàng dừng lại.
"Cậu có mang bản kế hoạch đến không?" Giọng nói của anh truyền từ đỉnh đầu xuống.
Lâm Thanh Nhạc cứng cả người, khoảng cách của hai người quá gần, mũi cô cách quần áo của anh không quá ba bốn centimet... cô có thể ngửi thấy mùi vị mát lạnh trên cơ thể anh.
"Tớ có mang!" Cô đẩy anh ra một chút rồi thoát khỏi sự giam giữ của anh, "Ở, ở bên ngài, tớ sẽ đi lấy."
Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng quay người và chạy ra khỏi phòng.
Hứa Đinh Bạch nhìn bóng dáng hốt hoảng của cô, nhịn không được mà bật cười.
Anh nghĩ, anh có thể đã hiểu ra những lời mà Hạ Tuyền nói, những đặc điểm trước đây anh có nhưng bây giờ không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-110.html.]
Tuy là không có khả năng lại bị mù, nhưng đáng thương thì vẫn có thể đáng thương.
——
Khi Lâm Thanh Nhạc cầm bản kế hoạch quay về phòng, Hứa Đinh Bạch đã nằm trên giường.
Cô nhìn dáng vẻ ốm yếu và mệt mỏi của anh, cô cảm thấy không thích hợp để nói chuyện công việc vào lúc này.
"Hay là đợi đến khi sức khỏe của cậu tốt hơn rồi bàn công việc sau đi."
Hứa Đinh Bạch dựa vào gối, vỗ mép giường: "Không sao, lại đây, tôi có thể nói qua công việc với cậu."
Lâm Thanh Nhạc: "Nhưng mà cậu vẫn còn sốt."
"Tôi đã uống thuốc rồi, lát nữa sẽ đỡ hơn thôi."
Lâm Thanh Nhạc nhíu mày, không hề nghĩ như vậy: "Dù sao chuyện này để đến thứ hai chúng ta trở lại công ty cũng có thể nói, đến lúc đó cũng không muộn, hôm nay tốt nhất là chúng ta không nên bàn công việc nữa. Hơn nữa, tâm trí của cậu bây giờ đã sắp bị nóng đến hỏng rồi, cũng không thể nói được điều gì tốt đẹp…"
Hứa Đinh Bạch: "..."
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Nhạc càng thêm chắc chắn: "Vậy bây giờ cậu đi ngủ trước đi, tớ về đây. À, sau khi tỉnh lại cậu nhớ phải đo nhiệt độ cơ thể, nếu không có hạ sốt, cậu hãy gọi người..."
"Khụ Khụ..." Hứa Đinh Bạch đột nhiên quay đầu ho khan.
Lâm Thanh Nhạc vội vàng bước tới: "Cậu không sao chứ? Có muốn uống chút nước không?"
Hứa Đinh Bạch ho khan một tiếng, sau khi dừng lại một chút mới yếu ớt nói: "Cậu có thể đừng đi nhanh như vậy không?"
Lâm Thanh Nhạc: "...Hả?"
"Tôi sống một mình. Cuối tuần cũng không tiện gọi người khác đến đây, sợ sẽ gây phiền phức cho họ." Hứa Đinh Bạch mệt mỏi cầu xin với vẻ xấu hổ, "Nhưng tôi không biết mình có thể phát sốt một lần nữa không, cậu ở lại đây chăm sóc cho tôi một chút được không?"
Lâm Thanh Nhạc hơi giật mình.
Hứa Đinh Bạch cười khổ, nói nhẹ: "Nếu không được thì cũng không sao, lát nữa có thể, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Sắc mặt anh trắng bệch, thật sự có vẻ không ổn lắm. Sau khi cô đi, quả nhiên anh chỉ có một mình trong căn nhà trống trải. Vừa rồi anh còn không thể đứng dậy được, muốn tự mình làm gì cũng khó khăn.
Lâm Thanh Nhạc nghĩ như vậy, trong lòng liền dịu lại: "Không có gì là không được cả... Thế này đi, tớ sẽ ở bên ngoài. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, cứ gọi tớ, được không?"
Hứa Đinh Bạch nhìn cô và gật đầu: "Được, vất vả cho cậu rồi."