Lôi Kéo - Chuong 115
Cập nhật lúc: 2024-08-18 16:51:52
Lượt xem: 39
Hơn nữa, bây giờ cô đang ở công ty, cô lại không phải là một lãnh đạo lớn hay gì, ngồi ăn với Hứa Đinh Bạch hẳn là rất kỳ quái, đã thế lại chỉ có hai người ngồi ăn với nhau.
Chờ đã... Người khác có hiểu lầm gì hay không?
Nghĩ đến điều này, Lâm Thanh Nhạc vô thức tăng tốc xử lý bữa ăn của mình.
“Chào Hứa tổng, hả? Thanh Nhạc, cô cũng ở đây à.” Đúng lúc này, Lý Hằng, nhà thiết kế đã đi công tác nước ngoài cùng cô lúc trước mang một khay thức ăn đi ngang qua.
Đôi mắt Lâm Thanh Nhạc sáng lên, lập tức kêu lên: “Trùng hợp thật, anh cũng tới đây ăn à?”
Lý Hằng: “Hả? Đúng, đúng vậy…”
“Vậy thì cùng ăn đi.” Lâm Thanh Nhạc lập tức liền kéo ghế cho anh ta: “Ngồi xuống đây đi!”
Hứa Đinh Bạch nhìn dáng vẻ hết sức nhiệt tình của Lâm Thanh Nhạc, lại khẽ liếc qua Lý Hằng, lông màu khẽ chau lại.
Lý Hằng là một người không câu nệ quy tắc, không sợ Hứa Đinh Bạch như những người khác, vì vậy sau khi Lâm Thanh Nhạc bảo anh ta ngồi, anh ta cũng rất thản nhiên ngồi xuống.
Mà Lâm Thanh Nhạc cũng nhẹ nhõm thở ra.
Như vậy tổng thể nhìn cũng không phải quá kỳ quái, dường như chỉ là một bữa ăn bình thường giữa đồng nghiệp với nhau.
“Hứa tổng, bình thường chả bao giờ thấy anh ăn ở căn tin cả.” Lý Hằng hoàn toàn không cảm nhận được sự không hài lòng trong mắt ông chủ, tự cho là đúng nói.
“Lúc nãy tôi đã hỏi rồi, anh ấy bảo đi dạo.”
“Hứa tổng, văn phòng của anh rộng như vậy, không phải có thể tự do đi dạo hay sao.”
Lâm Thanh Nhạc hơi chần chờ, hình như cũng đúng…
Hứa Đinh Bạch liếc nhìn Lý Hằng: “Tôi muốn đến đây ăn cơm còn cần phải có nhiều lý do vậy à?”
Lý Hằng hơi khựng lại: “Đương nhiên, đương nhiên là không rồi.”
“Vậy thì tập trung ăn cơm đi.”
“Vâng…”
Sau khi ăn xong, Lý Hằng liếc nhìn khu tráng miệng rồi đứng dậy: "Mẻ bánh ngọt mới sắp ra lò rồi, tôi giúp đồng nghiệp lấy một cái, tôi đi lấy trước."
Nhà ăn có cửa hàng bánh ngọt bên ngoài, thương hiệu bánh ở đây rất nổi tiếng, mùi vị cũng rất ngon.
Lâm Thanh Nhạc: “Được.”
Lý Hằng đi rồi, lúc quay lại liền mang theo hai cái bánh nhỏ, đẩy một cái đến bên cạnh Lâm Thanh Nhạc.
Lâm Thanh Nhạc: “Cái này... ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-115.html.]
“Cho cô đấy. Không phải con gái các cô đều rất thích bánh ngọt sao, tôi có mua cho cô một cái đó. Chậc, đây là món mới ra mắt hôm qua, rất ngon đó.” Lý Hằng nói.
Lâm Thanh Nhạc nhìn vào lớp giấy gói trong suốt trên hộp bánh, thấy có một con gấu nhỏ làm bằng sữa ở trên.
Lâm Thanh Nhạc: “Ừm... ngày hôm qua tôi chưa được nhìn thấy, cái này thật đáng yêu.”
Lý Hằng: “Thấy tôi nói đúng chứ, biết ngay là cô sẽ thích nó mà."
“Cảm ơn.” Đồng nghiệp cũng thường xuyên mang đồ ăn cho nhau, cho nên Lâm Thanh Nhạc cũng không khách sáo với anh ta, nghĩ lần sau sẽ mang cho anh ta món nào khác là được.
“Không có gì không có gì, để tôi nói cho cô biết, đây là hương dâu, còn có những hương vị khác, tôi đã ăn qua vị socola...”
Hai người đối diện còn có thể từ chiếc bánh ngọt mà tán gẫu vui vẻ, c.h.é.m gió tới quên trời quên đất.
Hứa Đinh Bạch nhìn Lý Hằng miệng líu ríu nói liên tục, lại nhìn Lâm Thanh Nhạc có vẻ tràn ngập hứng thú lắng nghe, anh không còn hứng thú ăn nữa.
Một lúc sau, Lâm Thanh Nhạc đã ăn xong.
Lâm Thanh Nhạc: “Vậy tôi đi trước nhé, hai người cứ từ từ dùng bữa.”
Lý Hằng: “Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lâm Thanh Nhạc dặt khay đồ ăn vào nơi quy định, rồi cầm theo hộp bánh nhỏ bước về phía thang máy.
Thang máy vẫn chưa đến, cô đứng chờ một lúc.
“Lâm Thanh Nhạc.”
Lâm Thanh Nhạc nghe được liền quay lại, nhìn thấy Hưa Đinh Bạch cũng đang đi tới.
Lâm Thanh Nhạc: “Cậu cũng ăn xong rồi à.”
“Ừm.” Hứa Đinh Bạch đột nhiên đưa tay về phía cô: “Đưa cho tôi.”
“Gì cơ?”
“Bánh ngọt.”
Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn hộp bánh trong tay, không biết vì sao, nhưng vẫn đưa về phía trước: “Sao thế?”
Hứa Đinh Bạch trực tiếp lấy hộp bánh ra khỏi tay cô, sau đó lại móc hộp bánh khác mà không biết anh đã mua từ lúc nào lên ngón tay cô: “Cầm lấy.”
Lâm Thanh Nhạc ngơ ngác nhìn anh đổi hộp bánh của Lý Hằng: “Cậu đây là...”
“Vị vani.” Hứa Đinh Bạch nói, “Anh ta mua vị dâu tây, ăn không ngon.”