Lôi Kéo - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:38:20
Lượt xem: 39
Tuyết vẫn đang rơi, cửa sổ xe mở ra, hơi nóng từ trong máy sưởi mơ hồ phả lên người cô, nhưng chỉ được một lát đã bị gió cuốn thổi bay đi.
Lâm Thanh Nhạc vừa nói xong đã cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô sờ mũi, sau đó ho nhẹ, "Ừm... Dù sao cũng là như vậy, tớ về trước đây, cậu cũng mau về khách sạn đi."
Cô vội vàng quay lưng chạy vào bên trong, nhưng vì đường tuyết quá trơn, cô không thể đi nhanh, chỉ có thể vừa đi vừa nóng ran bên tai, rồi lan dần ra khắp khuôn mặt.
Vừa rồi có phải cô nói quá rõ rồi không? Cái câu từ đầu đến cuối này... Thôi bỏ đi.
“Lâm Thanh Nhạc!”
Chưa đi được mấy bước, Lâm Thanh Nhạc lại nghe thấy tiếng xe mở cửa và giọng anh gọi cô, Lâm Thanh Nhạc không dám quay đầu lại, vội vàng tăng tốc bước chân.
Aaaa! Đừng tới đây, đừng tới đây mà, có chuyện gì ngày mai hãy nói, trước tiên để cô đi chậm lại đã!
Nhưng mà Hứa Đinh Bạch đâu biết nội tâm của cô đang nghĩ cái gì, chưa được một hồi cô đã bị anh giữ lại.
“Cậu chạy cái gì?” Anh đứng ở sau lưng cô, hô hấp dồn dập.
Lâm Thanh Nhạc vội nói: "... Lạnh quá, tớ muốn về nhà!"
Hứa Đinh Bạch nhìn theo bóng lưng của cô, cố gắng trấn định bản thân, nhưng dù bề ngoài bình tĩnh đến đâu, trong lòng anh vẫn không khỏi chấn động khi nghe câu nói kia.
Trong lòng như có thứ gì đó nổ tung, m.á.u nóng chạy như điên, lập tức vọt tới khắp người, bàn tay nắm lấy quần áo của cô khẽ run lên.
“Đừng về vội.” Hứa Đinh Bạch xoay người cô lại, đáy mắt sáng rực, “Những gì cậu vừa nói là nghiêm túc sao?”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt: "Nhìn tớ giống nói giỡn lắm sao... A!"
Lời vừa nói ra, ngay lập tức đã nhận được một cái ôm ấm áp!
Lâm Thanh Nhạc ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, cảm nhận rõ mùi thơm sạch sẽ thanh mát trên quần áo của người trước mặt, dường như có một sức mạnh không kiểm soát được.
Anh ôm cô chặt đến nỗi làm cô có chút thở không nổi.
Dù không thở được, nhưng giờ phút này cô cũng không muốn đẩy anh ra...
“Lâm Thanh Nhạc, cậu đồng ý rồi đúng không?” Gương mặt anh dán vào mái tóc cô, luyến tiếc không muốn buông ra, anh thấy mình như đang mơ.
“Tớ...”
“Vậy thì cậu không thể đổi ý biết chưa?"
Ai muốn đổi ý chứ.
Lâm Thanh Nhạc khẽ thở dài, chậm rãi ôm lấy eo anh, sau đó ôm chặt lấy anh, "Tớ sẽ không hối hận."
Cô chưa bao giờ hối hận vì gặp được anh và thích anh.
——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-129.html.]
Ngày hôm sau.
[Ah ah ah ah ah! Lợi hại! Tớ thật lợi hại mà!]
[Chúc mừng hai người, năm sau trở lại nhớ mời cơm đó nha.]
[Quả nhiên đàn ông vẫn phải cần kích thích mới được! Thế nào, có phải rất biết ơn tớ hay không!]
[Ồ ồ CP của tôi ở bên nhau rồi, thật vui vẻ ~]
Sau khi báo cho Vu Đình Đình và Đổng Hiểu Nghê trong nhóm là cô đã xác định quan hệ với Hứa Đinh Bạch. Đặc biệt là Vu Đình Đình, cô nàng cảm thấy lời nói kích thích của mình hôm qua rất có tác dụng, bây giờ đang đắc ý tranh công.
Lâm Thanh Nhạc đọc tin nhắn của hai người bạn tốt, cảm giác không chân thật tối hôm qua mới bắt đầu tiêu tán.
Sáng nay Vu Đình Đình đã hỏi cô cảm giác tối hôm qua như thế nào, cả đêm lúc cô đi ngủ vẫn cảm thấy không chân thật, kể hết chuyện tối qua cho cô ấy nghe để tìm sự chân thật trong đó.
Vừa nói xong, tin nhắn thoại của Vu Đình Đình bắt đầu oanh tạc.
Nghe xong tiếng thét của Vu Đình Đình, cô mới bắt đầu thanh tỉnh, nhận ra tối hôm qua không phải là mơ, cô và Hứa Đinh Bạch thật sự ở bên nhau.
“Thanh Nhạc, đi mua đồ ăn thôi.” Bên ngoài, Lâm Vũ Phân hô to gọi cô.
Lâm Thanh Nhạc vội vàng cất điện thoại di động: “Vâng, con ra ngay đây!”
Lâm Thanh Nhạc không nói chuyện với Vu Đình Đình nữa, mặc áo khoác, đi theo Lâm Vũ Phân cùng nhau ra cửa.
“Con ở trong phòng làm gì lâu vậy?” Lâm Vũ Phân oán trách nói.
Lâm Thanh Nhạc: “Không có gì ạ... Chỉ là nói chuyện phiếm với bạn một lát.”
Chợ bán thức ăn cách nhà không xa, tới bên này mua đồ đều là hàng xóm gần nhà.
“Vũ Phân, con gái cô về rồi đấy à.” Vừa vào chợ đã gặp mấy dì hàng xóm.
Lâm Vũ Phân: “Đúng vậy, nó mới về hôm trước.”
Lâm Thanh Nhạc lễ phép chào hỏi mọi người: “Chào các dì ạ.”
“Aiz, Vũ Phân, cô thật có phúc, Thanh Nhạc nhà cô học giỏi, có công việc tốt, lớn lên còn xinh đẹp như vậy.”
Lâm Vũ Phân đối với những lời này rất hưởng thụ, cười nói: “Không có không có.”
“Sao lại không, mỗi tháng đều kiếm được vài vạn, đâu giống con gái nhà tôi, tự mình nó kiếm mấy ngàn đồng tiền cũng không được.”
Giữa mày Lâm Vũ Phân mơ hồ có chút đắc ý, “Vậy là tốt rồi, chỗ làm việc khác nhau, tiền lương làm sao giống được, con gái tôi ở thủ đô, sinh hoạt cũng mất rất nhiều tiền.”
“Vậy cũng lợi hại rồi, mà Thanh Nhạc đã có bạn trai chưa?”
Lâm Vũ Phân: “Chưa có.”
“Ai da, sao còn chưa tìm bạn trai đi. Thanh Nhạc, cháu cũng sắp 26 tuổi rồi đúng không?”