Lôi Kéo - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-08-21 20:42:05
Lượt xem: 36
Từ nhỏ đến lớn cô còn chưa từng đi cùng con trai trên phố như thế này đâu…
Mà không đúng, nghiêm túc mà nói, lúc còn nhỏ cô cũng từng đi cùng Hứa Đinh Bạch, nhưng lúc đó chỉ là lôi kéo cánh tay mà thôi, không giống hiện tại… hai người đang nắm tay nhau.
Tay anh rất lớn, lại ấm áp, lòng bàn tay của cô đặt trong túi áo của anh đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Em nói là chỗ kia à?” Hai người đi tới đường Nhạc Tiềm, Hứa Đinh Bạch nhìn sang một cửa tiệm ven đường hỏi cô.
“Đúng rồi, em nhớ rõ chú ấy nói mình họ Dương.”
“Là họ Dương, nhưng mà đã qua nhiều năm, không biết có phải chú đó không.”
“Đi xem thử đi.”
“Được.”
Hai người đẩy cửa ra, bước vào trong.
Mặt tiền của tiệm không lớn, bên trong bày sáu cái bàn, có ba cái đã đầy ắp khách. Lâm Thanh Nhạc tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, “Anh buông tay em ra đi.”
Hứa Đinh Bạch: “Tại sao chứ?”
Còn tại sao nữa… Lâm Thanh Nhạc ý bảo anh ngồi xuống đối diện, hai người mặt đối mặt, còn nắm tay không phải rất kỳ quái sao.
Hứa Đinh Bạch đã hiểu ý cô, nhưng vẫn không buông tay ra, mà còn ngồi xuống bên cạnh cô: “Ngồi song song đi, xem thực đơn cũng tiện.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn thực đơn tổng cộng có bốn loại bún khác nhau, thực đơn còn cần phải xem sao…
Cô không phản bác nữa, khẽ di chuyển tay rồi để mặc anh nắm.
“Hai vị muốn ăn gì?” Đúng lúc này, ông chủ đi từ bên trong ra.
Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn về phía người đang tới, hình bóng hiện tại dần trùng khớp với quá khứ, đúng là chú Mễ Tuyến, tuy nay đã có tuổi, nhưng vẻ bề ngoài vẫn giống trước.
“Chú!”
Chú Mễ Tuyến thấy cô gái trước mặt mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mình, có chút ngây ra: “Hả? Cháu là…”
“Chú, bây giờ chú đã mở tiệm rồi, lúc trước cháu ăn bún của chú ở chỗ giao lộ phía trước kia.”
Chú Mễ Tuyến nhìn Lâm Thanh Nhạc, lại nhìn chàng trai an tĩnh ở bên cạnh cô, mãi lúc sau mới nhớ ra.
Ông trợn to mắt nhìn bọn họ: “Cháu, hai đứa… Cháu chính là cô gái nhỏ lúc trước! Còn đây là Hứa Đinh Bạch đây mà!”
Hứa Đinh Bạch lãnh đạm cười: “Chào chú ạ.”
Chú Mễ Tuyến khiếp sợ không biết nên nói gì, một hồi lâu mới nói: “Sao hai đứa lại ở đây! Đinh Bạch, cháu nhìn được rồi sao?!”
Hứa Đinh Bạch gật đầu.
Chú Mễ Tuyến: “Ai da, vậy là tốt rồi, tốt quá rồi!”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Bọn cháu về quê ăn Tết, ngày hôm qua đi ngang qua thấy cửa tiệm này, nghĩ có thể là do chú mở, cho nên hôm nay liền tới đây nhìn xem.”
“Đúng vậy, là chú mở, mở được ba năm rồi.” Chú Mễ Tuyến cười đến không khép được miệng, “Chú buôn bán cũng tốt, dù sao cũng làm được gần hai mươi năm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-132.html.]
Lâm Thanh Nhạc: “Cháu biết, lúc cháu bắt đầu tới quán cũng mở được mười năm rồi.”
“Hahaha, đúng đúng đúng.” Chú Mễ Tuyến nhìn hai người rồi đột nhiên hỏi, “Hai đứa kết hôn rồi à?”
Hứa Đinh Bạch nói: “Còn chưa ạ.”
Còn chưa… Lời này nghe giống như sắp xảy ra vậy.
Lâm Thanh Nhạc dùng sức nhéo tay anh, Hứa Đinh Bạch nghiêng mắt nhìn cô, cười dung túng.
“Còn chưa nghĩa là nhanh tới thôi!” Chú Mễ Tuyến nhìn đôi tình nhân trước mặt nói, “Ai da, thật không nghĩ tới, cuối cùng hai đứa cũng về bên nhau! Nhưng mà chú cảm thấy nên vậy! Đinh Bạch, cô gái nhỏ trước kia đối xử với cháu rất tốt, chú đều nhìn thấy cả.”
Hứa Đinh Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Thanh Nhạc: “Cháu biết.”
“Đúng vậy, mặc kệ mưa gió, cuối tuần nào cũng tới gặp cháu, chú nhìn còn thấy cảm động.” Chú Mễ Tuyến nói, “Cháu phải đối tốt với con bé vào.”
“Vâng.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Được rồi, hai đứa ngồi đi, muốn ăn cái gì, chú làm cho.”
Hứa Đinh Bạch: “Giống như lúc trước là được rồi ạ.”
“Được, vậy làm cho hai đứa hai bát, được không cô gái?”
Lâm Thanh Nhạc: “Đương nhiên là được ạ.”
Chú Mễ Tuyến vui vẻ vào phòng trong, Lâm Thanh Nhạc đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nhỏ giọng nói: “Chú ấy tuổi này mở được tiệm, thật tốt.”
“Em cũng muốn mở cửa tiệm?”
“Không đâu, chỉ là nghĩ lúc về già tự mở một cửa tiệm thật là tốt thôi.”
Hứa Đinh Bạch trầm tư một lát: “Vậy sao này chúng ta lớn tuổi sẽ mở một cửa tiệm.”
Lâm Thanh Nhạc nghe vậy thì liếc anh: “Hứa tổng, hiện tại không phải anh đã có rồi sao, lại còn nước nào cũng có nữa chứ.”
Hứa Đinh Bạch: “Không giống nhau mà, về sau già rồi hai chúng ta cùng kinh doanh một cửa tiệm nhỏ.”
“...” Có quỷ mới tin anh.
Lâm Thanh Nhạc: “Nếu em về hưu cũng sẽ không mở cửa tiệm, em muốn tới căn cứ của chó dẫn đường chăm sóc chúng.”
“Ừm, vậy thì anh cũng thế.”
Lâm Thanh Nhạc buồn bực: “Sao anh lại bắt chước em.”
Hứa Đinh Bạch nhấc tay cô ra khỏi túi, một tay khác phủ lên, niết ở trong tay thưởng thức: “Không bắt chước, anh muốn học theo em.”
Lâm Thanh Nhạc: “…Ồ.”
Không lâu sau, chú Mễ Tuyến đã bưng hai bát bún ra tới.
“Hai đứa ăn từ từ nhé, chú còn đang bận.”
Lâm Thanh Nhạc: “Vâng, cảm ơn chú.”