Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-08-25 08:38:24
Lượt xem: 32

Máy tính còn chưa kịp bấm nút tắt máy thì màn hình đã hiện lên ánh sáng xanh mờ mờ bao phủ hoàn toàn đôi nam nữ trước mặt.

 

Hứa Đinh Bạch dùng một tay nâng mặt cô lên, môi và lưỡi vừa nóng vừa ướt của anh tiến sâu vào môi cô để chặn đường rút lui của cô.

 

Cả bầu không gian ở nơi làm việc yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở đan xen nhau, Lâm Thanh Nhạc nắm chặt lấy tay vịn của ghế ngồi, cô không thể nào chống lại những đòn tấn công đôi khi chậm rãi đôi khi dữ dội của anh.

 

Cô vừa hồi hộp vừa xúc động, trong lúc mơ màng cô chỉ nghĩ đến việc anh hôn dường như càng ngày càng... điêu luyện hơn rồi.

 

Nhưng ở đây không thể tùy tiện như ở văn phòng của anh trước kia được, lỡ như có ai đó đến thì...

 

Lâm Thanh Nhạc quay mặt sang một bên một cách khó khăn, khiến nụ hôn của Hứa Đinh Bạch rơi vào bên tai cô.

 

Lâm Thanh Nhạc khẽ run lên, cô lập tức ngả người về sau, đỏ mặt nói: “Thật ra công việc đã xong rồi, chúng ta về nhà đi.”

 

Hứa Đinh Bạch cũng biết rằng không thể tiếp tục nữa, vì nếu như anh cứ tiếp tục... anh sợ rằng mình sẽ không thể ra khỏi đây được.

 

Anh thản nhiên hít một hơi nhẹ và nói, “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

 

“Ừm!” Lâm Thanh Nhạc tắt máy tính và nhanh chóng thu dọn tập tài liệu.

 

“Còn người nữa đúng không?” Bỗng có giọng nói của một người đàn ông trung niên vọng ra từ ngưỡng cửa ở phía xa.

 

Ngay khi Lâm Thanh Nhạc đưa mắt lên nhìn, tay cô cũng lập tức giơ ra đè Hứa Đinh Bạch xuống, cô hoàn toàn là làm theo bản năng cả. Cô dùng một tay áp lấy má trái của anh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh, mà chỉ đang cố gắng ấn người anh xuống bàn.

 

Hứa Đinh Bạch: “...”

 

“Phó giám đốc Lâm à, đã muộn như vậy rồi sao cô còn chưa về vậy?” Có người từ trong góc đi tới, là nhân viên bảo vệ của tầng dưới.

 

Lâm Thanh Nhạc tỏ ra bình tĩnh, nói với người đang đi đến: “Gần đây công việc hơi nhiều, nên tôi cần ở lại thêm một chút nữa.”

 

Nhân viên bảo vệ nói: “Vậy sao, vậy tôi sẽ lên các tầng khác kiểm tra trước, lát nữa quay lại sau.”

 

“Ồ được! Làm phiền anh rồi.”

 

“Không sao đâu.” Nhân viên bảo vệ mỉm cười rời đi.

 

Lâm Thanh Nhạc thở phào nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi nhìn về... cái đầu bên cạnh mình.

 

Hứa Đinh Bạch đã để cô tùy ý ấn vào mặt đến nỗi mặt không còn chút biểu cảm, anh nói: “Còn không mau bỏ tay ra.”

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy khuôn mặt anh đã bị mình đè đến nỗi sắp biến dạng, cô vội vàng buông tay ra xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, em dùng lực hơi quá rồi, anh có đau không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-150.html.]

 

Hứa Đinh Bạch không ngờ rằng mình lại phải trốn trong địa bàn của mình, anh bất lực nói: “Em nói thử xem có đau không.”

 

Lâm Thanh Nhạc đưa tay ra sờ mặt anh, cô dỗ dành: “Em xin lỗi.”

 

“Chỉ vậy thôi sao?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Vậy anh còn muốn sao... không lẽ muốn em thổi sao.”

 

Hứa Đinh Bạch nói với vẻ không bằng lòng: “Ồ, vậy em thổi đi.”

 

“...”

 

Cô chỉ nói đùa thôi, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn thổi chứ!

 

Nhưng cuối cùng Lâm Thanh Nhạc vẫn đuối lý, cô suy nghĩ một chút rồi tiến lên trước hôn vào má anh: “Như vậy được chưa? Hết đau chưa?”

 

Hứa Đinh Bạch khẽ nhướng mày: “Thêm một cái nữa đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc rất nghe lời, cô lại tiến lên trước định hôn thêm một lần nữa, nhưng kết quả là Hứa Đinh Bạch bỗng nhiên quay đầu lại và sẵn sàng đón lấy nụ hôn của cô.

 

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt trong chốc lát, cô đẩy anh ra và nói: “... Anh làm gì vậy, đâu phải miệng anh đau đâu.”

 

“Nhưng anh cảm thấy đau.” Nói xong, anh liền muốn tiến lên thêm một lần nữa.

 

Lâm Thanh Nhạc đưa tay ra chặn mặt anh, cô không khỏi nhịn cười và mắng anh: “Không phải đã nói là về nhà sao! Hứa Đinh Bạch anh có chịu thôi đi không...”

 

——

 

Cuối cùng Lâm Thanh Nhạc, người đã bị lăn lộn một hồi cũng đã lên xe.

 

Đã gần mười một giờ rồi, Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn đồng hồ, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, lát nữa về đến nhà sẽ tắm rửa một cái rồi lên giường đi ngủ đến sáng sớm thôi… quá mệt rồi.

 

“Nếu buồn ngủ thì em có thể ngủ một lúc.” Hứa Đinh Bạch nói.

 

Lâm Thanh Nhạc ừ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại và thiếp đi một lúc.

 

Nhưng cũng chỉ được một lúc mà thôi, ngay khi cô còn chưa ngủ say, tốc độ xe của Hứa Đinh Bạch đã chậm lại.

 

Lâm Thanh Nhạc mắt nhắm mắt mở nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ sắp đi vào tiểu khu rồi sao?

 

Tiểu khu này có vẻ hơi quen thuộc...

Loading...