Lôi Kéo - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-08-29 21:11:11
Lượt xem: 31
Đồng nghiệp bên cạnh nghe thấy câu hỏi đó, mỉm cười liếc nhìn Lâm Thanh Nhạc.
Lâm Thanh Nhạc ho nhẹ, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Ánh mắt Hứa Đinh Bạch cũng rơi vào Lâm Thanh Nhạc, qua một lúc, anh nhìn lại phóng viên đó: “Đúng vậy. Bởi vì bạn gái tôi là tình nguyện viên của cơ sở chó dẫn đường, cô ấy từ lúc học đại học đã bắt đầu quan tâm đến chó dẫn đường và người mù, luôn ở đó l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, tôi muốn giúp cô ấy, cũng muốn giúp tất cả những người mù cần chó dẫn đường.”
Phóng viên hâm mộ nói: “Anh đúng là một người có tấm lòng lương thiện, mà Hứa tổng đối với bạn gái mình cũng tốt quá, tôi cũng ghen tị thay cư dân mạng.”
Trong hội trường vang lên những tiếng xì xào.
Hứa Đinh Bạch cũng mỉm cười: “Người có tấm lòng lương thiện không phải tôi, mà là cô ấy. Hơn nữa, tôi đối xử tốt với cô ấy cũng chỉ bằng một phần ngàn những gì cô ấy đối xử với tôi.”
Nói đến đây, một vài nữ phóng viên bên cạnh không chịu được nữa rồi: “Vậy anh có thể chia sẻ một chút không! Anh và bạn gái của anh gặp nhau như thế nào vậy!”
Vốn dĩ loại câu hỏi tầm phào này xuất hiện ở đây, Hứa Đinh Bạch có thể bỏ qua, nhưng anh vẫn trả lời, khuôn mặt cũng nhẹ nhàng hơn trước.
“Lúc mười sáu tuổi, tôi cũng là một người mù.”
Bên dưới chợt tĩnh lặng, sau đó lại có chút náo động. Chuyện của Hứa Đinh Bạch chỉ có một số người thân biết, còn lại người khác đều không. Nhiều người cho rằng Hứa Đinh Bạch sinh ra đã ngậm thìa vàng, hiện giờ nghe anh nói điều này, thật sự rất ngạc nhiên.
Hứa Đinh Bạch: “Tôi bị mù rất nhiều năm, thời gian đó rất khó khăn, là cô ấy xuất hiện tạo cho tôi ít hy vọng vào cuộc sống này.”
Lâm Thanh Nhạc ngây người nhìn người đang đứng trên sân khấu, không ngờ anh đột nhiên nói ra điều này.
Hứa Đinh Bạch tiếp tục nói: “Lúc đó, tôi mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa, cũng là bởi vì cô ấy, tôi mới cố gắng để trở nên tốt hơn.”
“Wao… vì thế sau này anh mới bắt đầu theo đuổi cô ấy đúng không!”
“Sau khi lớn lên gặp lại mới bắt đầu theo đuổi cô ấy.” Hứa Đinh Bạch nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy tình ý, anh cười nhẹ nói: “Bởi vì tôi biết rằng mình không thể thiếu cô ấy.”
Ánh nhìn của Hứa Đinh Bạch cũng quá lộ liễu, những người ngồi dưới cũng phát hiện anh đang nhìn về hướng vị trí của một nữ nhân viên.
Mặc một bộ vest cùng với váy, đeo thẻ làm việc, rất xinh đẹp...
“...Họp báo đến đây kết thúc, cảm ơn quý vị...”
Người trên sân khấu nói gì Lâm Thanh Nhạc có chút nghe không rõ, cô chỉ nhìn thấy anh bước xuống, từ từ đi đến chỗ cô.
Sau đó, tay của cô được anh nắm lấy.
“Đi thôi, về nhà ăn cơm.” Anh nói một câu, sau đó đưa cô ra sau hậu trường.
Hội trường đằng sau tình hình như thế nào cô không biết, chỉ cảm thấy tay của người bên cạnh mình rất ấm, cũng rất an toàn.
“Sao anh đột nhiên lại nói những lời đó.” Cuối cùng cô không chịu được bèn hỏi.
Hứa Đinh Bạch nhìn cô, mỉm cười nói: “Không phải anh đã nói rồi sao, không nhịn được mà muốn khoe ra.”
Sau khi họp báo kết thúc, Hứa Đinh Bạch lại một lần nữa lên hot search, mà Lâm Thanh Nhạc lại bị bạn bè hỏi thăm. Vu Đình Đình nhìn thấy video đó trên Weibo liền gọi điện cho cô.
Lâm Thanh Nhạc vừa tắm xong, vì thế nằm ở trên sô pha nghe máy.
“Hứa Đinh Bạch cũng có thể nói chuyện thâm tình như vậy sao, đây là Hứa Đinh Bạch trong trí nhớ của tớ à?” Trong điện thoại, Vu Đình Đình thật sự không ngờ được, “Nhưng thành thật mà nói, cậu ta nói còn chân thành hơn Hoàng Thành Húc! Tớ xem xong cũng động lòng!”
“Vậy sao, trước kia cậu sẽ không nói như vậy, không phải cậu từng nói rằng cách ăn nói của Hoàng Thành Húc khiến cậu c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-182.html.]
Vu Đình Đình: “Trước đây mình nói rằng Hoàng Thành Húc là nghệ thuật gia trong chuyện yêu đương, nhưng bây giờ mình cảm thấy anh ấy nên nhường lại vị trí này cho Hứa Đinh Bạch!”
Lâm Thanh Nhạc: “...Ai cần chứ.”
Vu Đình Đình ở đầu dây bên kia cười lớn: “Có điều hai người tỏ tình trước mặt đông người như vậy, không kết hôn cũng giống trò cười.”
Lâm Thanh Nhạc: “Cậu là đồ thần kinh.”
“Tớ nói thật mà, hai người chưa từng suy nghĩ đến chuyện kết hôn à?”
Lâm Thanh Nhạc: “Nói bọn mình làm gì, cậu và Hoàng Thành Húc cũng chưa kết hôn mà.”
“Sao có thể so sánh với nhau được! Anh ấy bây giờ vẫn đang cố gắng, đợi đến khi bọn mình xong xuôi sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn!” Vu Đình Đình nói, “Nhưng Hứa Đinh Bạch không giống vậy, hai người bây giờ đều đang rất tốt, lại ngọt ngào như vậy, có thể kết hôn rồi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Chuyện này… tớ vẫn chưa nghĩ tới.”
“Nghĩ đi! Bây giờ cậu nghĩ dần đi! Cậu xem, kết hôn cùng Hứa Đinh Bạch có biết bao nhiêu lợi ích, giờ cứ nói không có vợ, thật sự quá thiệt thòi cho cậu rồi!”
Lâm Thanh Nhạc cười: “Làm ơn đi, cậu đừng nghĩ xa như vậy chứ.”
“Tớ không có mà, tớ chỉ đang nói cho cậu hiểu mà thôi.”
Tiếng cửa vang lên, là Hứa Đinh Bạch vừa tắm xong bước ra, Lâm Thanh Nhạc nói, “Thôi không nói chuyện này với cậu nữa, vô vị quá, cúp máy đây.”
“Này...”
Hứa Đinh Bạch bước ra ngoài, mặc bộ đồ ngủ, ngồi xuống bên cạnh trực tiếp ôm cô vào lòng. Anh vùi đầu vào cổ cô hít một hơi, có chút thỏa mãn.
Người trong lòng mềm mại, lại còn thơm nữa, ôm thật thoải mái.
“Em nói chuyện cùng ai vậy?” Anh tùy tiện hỏi.
Lâm Thanh Nhạc: “Vu Đình Đình, cậu ấy nhìn thấy họp báo của anh hôm nay… nên gọi điện tới.”
Hứa Đinh Bạch tựa cằm lên vai cô: “Ừm, hai người vừa nói chuyện gì?”
“Không có gì, đại loại là nói chuyện bao giờ kết hôn.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Cậu ấy và Hoàng Thành Húc ở bên nhau lâu như vậy mà vẫn chưa kết hôn, đột nhiên lại giục em và anh kết hôn, chúng ta ở bên nhau còn chưa tới một năm mà.”
Hứa Đinh Bạch dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Kết hôn...
Lâm Thanh Nhạc nói: “Em cảm thấy cô ấy quá vô vị, nói chuyện này...”
“Kết hôn cùng anh rất vô vị sao?” Hứa Đinh Bạch ngắt lời cô.
Lâm Thanh Nhạc giải thích: “Không phải, ý em là, cậu ấy đột nhiên nói chuyện này thật vô vị, không phải nói kết hôn vô vị...”
“Ồ.”
Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn anh, hai người đối mặt với nhau.
Lâm Thanh Nhạc: “...Sao vậy?”
Hứa Đinh Bạch cúi đầu hôn lên mặt cô: “Không có gì.”
Kết hôn không vô vị, cho nên là, cô cảm thấy nó thú vị đúng không?