Lôi Kéo - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-07-20 17:01:29
Lượt xem: 92
Sắc mặt của cô gái đó hơi đỏ, đôi mắt khi nhìn qua thì có vẻ ươn ướt và bướng bỉnh. Còn tay cô ta vẫn đặt trên tay nắm cửa, có vẻ như vừa mới bước ra khỏi nhà của Hứa Đinh Bạch.
Khi cô gái đó nhìn xéo cũng đã nhìn thấy cô, khuôn mặt cô ta bỗng nhiên trở nên căng thẳng, sau khi dừng lại vài giây, cô ta bước đến mà không nói một lời và đi ngang qua cô.
Khi cô gái đó đi ngang qua, Lâm Thanh Nhạc ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ta, tuy cô không biết đó là nhãn hiệu gì, nhưng cô lại cảm thấy rất sang chảnh.
Cô gái đó bước đi có vẻ vội vã, cô ta nhanh chóng đi xuống cầu thang, tiếng bước chân cũng xa dần.
Lâm Thanh Nhạc định thần lại và nắm lấy dây đeo của cặp.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cô ta, nhưng không biết tại sao, cô lại có cảm giác như mình đã đoán được cô ta là ai.
Cốc cốc——
Sau khi cô gái đó đi khỏi, Lâm Thanh Nhạc bước tới trước và gõ cửa nhà Hứa Đinh Bạch.
Lần này, cánh cửa rất nhanh đã mở ra.
“Còn bỏ quên cái gì?” Hứa Đinh Bạch xuất hiện ở phía sau cánh cửa, vẻ mặt anh có chút ảm đạm và hiển nhiên những lời anh nói đều không phải nói với cô.
Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn phía sau anh, trên chiếc bàn ăn cách đó không xa có đặt một hộp hoa quả lớn, xem ra có vẻ như chúng mới được cắt ra, có rất nhiều loại trái cây như cam, cherry, nho đỏ... rất nhiều loại đều là những thứ đắt tiền mà nhà cô vốn không thể mua nổi.
Hứa Đinh Bạch nói: “Nói đi.”
“Nói cái gì... cậu biết tớ là ai không?”
Hứa Đinh Bạch sững sờ một chút rồi nói: “Lâm Thanh Nhạc.”
“Là tớ.” Trong lòng Lâm Thanh Nhạc càng cảm thấy buồn chán hơn, cô nhân lúc anh chưa phản ứng kịp liền từ bên cạnh anh bước vào bên trong, “Cậu đã ăn trưa chưa?”
Hứa Đinh Bạch nhận ra cô đã vào nhà mình, anh khẽ cau mày nói: “Ăn rồi.”
Cũng đúng thôi, trong nhà vừa có khách đến mà, nên chắc chắn là đã ăn rồi.
Lâm Thanh Nhạc nhìn vào hộp hoa quả trên bàn ăn và hỏi: “Hứa Đinh Bạch, có phải cậu đã giấu chìa khóa đi rồi không?”
“Phải.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-24.html.]
“Cậu để lại vào chỗ cũ đi... để sau này cậu có xảy ra chuyện gì, thì tớ còn vào được.”
Hứa Đinh Bạch nói: “Không cần cậu vào.”
“Tại sao? Người khác có thể vào được, còn tớ thì không vào được sao.” Giọng nói của Lâm Thanh Nhạc đã bất giác cất cao lên khi cô nói ra câu này, đây là lần đầu tiên cô có một chút cảm xúc trước mặt anh sau khi hai người họ gặp lại nhau.
Hứa Đinh Bạch không biết rằng cô đã nhìn thấy có ai đó rời khỏi nhà anh ở bên ngoài, nên chỉ hỏi, “Hôm nay cậu đến đây làm gì?”
Sự không vui trong lòng Lâm Thanh Nhạc đang chồng chất, điều này khiến gan cô trở nên to hơn rất nhiều, cô nói với vẻ không thèm quan tâm.
“Nhà của tớ ồn ào quá, tớ muốn qua chỗ cậu để làm bài tập!”
Hứa Đinh Bạch bỗng giật mình, anh vừa có chút bất ngờ vừa có chút không thể tưởng tượng ra được: “Làm bài tập sao?”
“... Nhân tiện hỏi xem vết thương của cậu đã khá hơn chưa.”
Sắc mặt của Hứa Đinh Bạch không được tốt lắm, nhưng Lâm Thanh Nhạc cũng rất ít khi nhìn thấy sắc mặt của anh tốt, cho nên cô hoàn toàn không quan tâm đến điều đó chút nào. Cô giống như đang giận dỗi vậy, liền ngồi thẳng xuống bên cạnh bàn ăn và lẳng lặng lấy đề thi và bút ra.
Nghe thấy âm thanh thưa thớt của trang giấy, Hứa Đinh Bạch nhướng mày và đi về phía cô.
“Cậu ở chỗ khác làm bài tập không được sao, mà cứ nhất định phải làm bài tập ở đây.”
Giọng điệu của Hứa Đinh Bạch vẫn tệ như bình thường, anh chính là đã quen với việc này rồi, anh chính là muốn đẩy cô ra xa. Nhưng Lâm Thanh Nhạc lại không hiểu tại sao anh lại có thể tiếp nhận lòng tốt của người khác, còn cô thì anh lại cứ xa lánh!
“Tớ chính là muốn làm bài ở đây, tớ nhất định phải làm bài ở đây, tớ chính là muốn như vậy đó, tớ không thể ở nhà cậu sao, rõ ràng lúc trước cậu rất thích tớ đến nhà cậu mà.” Mặt của Lâm Thanh Nhạc đã đỏ bừng lên, cảm xúc của cô có chút kích động, “Hơn nữa, hơn nữa tớ đã giặt quần áo cho cậu và mua thuốc cho cậu, tớ ở lại một chút quá đáng lắm sao!”
Sự cáu kỉnh đột ngột của cô đã khiến cho Hứa Đinh Bạch sững sờ, anh bất giác nói: “Tôi đã nói gì cậu mà cậu phải gào lên như vậy.”
“Tớ, tớ muốn gào lên thế đó!”
Ai bảo cậu cho phép người khác đến gần còn tớ thì cứ đẩy ra xa, ai bảo cậu có bạn tốt khác rồi thì quên mất tớ!
“Cậu...” Hứa Đinh Bạch vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên đầu ngón tay anh vô tình chạm vào một chiếc túi. Anh đưa tay ra sờ, sau đó cau mày hỏi, “Đây là cái gì?”
Lâm Thanh Nhạc buồn bã nói: “Là hoa quả mà cô gái lúc nãy vừa đi ra khỏi nhà cậu tặng cho cậu đó, có rất nhiều thứ ngon. Cậu ta không nói với cậu là đặt ở đây à...”
Lâm Thanh Nhạc còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy Hứa Đinh Bạch đột nhiên cầm mâm hoa quả đó lên, rồi đi tới phía sau cánh cửa mà không nói một lời, anh mở cửa ra, sau đó... ném hết ra ngoài?