Lôi Kéo - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:55:31
Lượt xem: 61
“Anh thích cô ta, nhưng không có nghĩa những người khác cũng thích cô ta đâu.” Hứa Đinh Bạch mất kiên nhẫn, vẻ mặt khó chịu, nói: “Tránh ra."
Chương Dịch Khôn sững sờ, theo bản năng tránh qua một chút, nhưng sau đó ngay lập tức phản ứng lại, vội đưa tay ra cản đường anh lại, nói: "Mày mẹ nó muốn đi đâu? Mày và Lâm Thanh Nhạc kia không coi tao ra gì đúng không!"
Bước chân Hứa Đinh Bạch hơi chậm lại, lúc mở miệng rõ ràng đang nổi giận, nói: "Anh làm phiền cô ấy?"
"Tao làm phiền nó? Nó không làm phiền tao đã là không tệ rồi!" Chương Dịch Khôn hừ lạnh một tiếng, nói: "Trước đây tao chỉ mới nói vài câu với nó mà nó đã tạt nước vào mặt tao ở nơi công cộng. Nếu không phải nó là con gái, tao đã sớm không khách khí rồi!"
Hứa Đinh Bạch khẽ giật mình.
Tạt nước vào mặt anh ta?
Cô chưa bao giờ nói với anh về điều này.
Cô ngốc sao, lại đi chọc phải tên thần kinh này...
"Nhưng mà, tao thấy bọn bây đúng là vật hợp theo loài." Chương Dịch Khôn chậm rãi nói: "Ba mẹ của mày năm đó bị phá sản làm hại không ít người, nhưng Lâm Thanh Nhạc còn trâu bò hơn, ba của nó là một tội phạm g.i.ế.c người..."
“Ai nói với anh cái này!” Hứa Đinh Bạch thấp giọng xuống, lập tức cắt ngang lời anh ta.
Chương Dịch Khôn liếc anh một cái đáp: "Cái gì?"
"Tôi nói, ai nói cho anh về chuyện ba cô ấy."
"Điều này cần ai phải nói cho tao sao? Hôm qua có người đã tung bài đăng lên mạng, toàn trường đều biết cả."
Khó trách.
Khó trách hôm nay là thứ bảy, nhưng cô lại không xuất hiện ở đây.
"Này, Hứa Đinh Bạch, bây giờ không phải lúc nói về chuyện này, tao vẫn chưa nói xong về chuyện của Đới Dung đâu..."
"Cút!"
“Mẹ kiếp!” Chương Dịch Khôn nắm lấy quần áo của anh, nói: “Mày dám đi khi tao chưa nói xong sao!"
"Mấy đứa làm gì ở đây thế! Đám học sinh này, làm gì đấy!" Đúng lúc này, Mãi Thái, bà Khương cùng hai bác gái khác đi ngang qua. Bà Khương nhìn thấy Hứa Đinh Bạch trong đó, vội mắng.
Chương Dịch Khôn thấy có người đến liền buông tay ra.
"... Chết tiệt, coi như hôm nay mày gặp may!"
"Nhiều đứa tới đây để bắt nạt Tiểu Bạch như vậy, các cậu đến từ trường nào!"
Chương Dịch Khôn nháy mắt ra hiệu cho những người khác, giả bộ đi đến bên cạnh bà Khương, cười nói: "Bà ơi, chúng cháu không bắt nạt cậu ta đâu, chỉ là chúng cháu thấy cậu ta không thấy đường nên giúp đỡ ấy mà."
Bà Khương liếc anh ta, hiển nhiên là không tin.
Chương Dịch Khôn không quan tâm bà ấy có tin hay không, sau khi nói xong, anh ta dẫn theo mấy tên đàn em rồi chậm rãi khoan thai rời đi.
Sau khi thấy bọn họ rời đi, bà Khương vội vàng bước tớ hỏi: "Tiểu Bạch, mấy đứa nhóc này bắt nạt cháu sao?"
Sắc mặt của Hứa Đinh Bạch cực kì kém, lắc đầu nói: "Cháu không sao đâu bà Khương, cháu về trước."
...
Kỳ nghỉ của Lâm Vũ Phân đã qua nên thứ bảy phải đi làm, không thể ở nhà được. Buổi trưa, bà gọi điện thoại về nói Lâm Thanh Nhạc tự nấu ăn. Lâm Thanh Nhạc lập tức đồng ý ngay, nhưng thật sự thì lại không đi ra khỏi phòng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-45.html.]
Cô chỉ giả vờ ốm thôi, nhưng không ngờ hôm nay cô thực sự cảm thấy không thoải mái.
Ring ring, ring ring...
Chuông điện thoại vang lên, trừ Lâm Vũ Phân ra, sẽ không có ai gọi cho cô đâu.
Lâm Vũ Phân càm ràm nhiều quá, Lâm Thanh Nhạc có chút không muốn nghe máy, nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên không ngừng, như thể nếu không nghe thì sẽ không dừng lại.
Lâm Thanh Nhạc không còn cách nào khác nên đành cầm điện thoại lên xem, nhưng không ngờ hiển thị trên màn hình lại là một dãy số không xác định.
Lâm Thanh Nhạc thấy kỳ lạ, nhấn vào nút trả lời: "Alo?"
Không ai đáp lại, đầu dây bên kia im lặng.
Ngay khi Lâm Thanh Nhạc cho rằng ai đó gọi nhầm số, muốn cúp máy, thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến nói: "Lâm Thanh Nhạc."
Lâm Thanh Nhạc chợt ngơ ngẩn, lập tức cầm điện thoại xuống để xem lại màn hình, sau đó đặt trở lại bên tai, có chút khó tin đáp: "Là tớ..."
"Tôi là Hứa Đinh Bạch."
"…"
Ánh mắt Lâm Thanh Nhạc bất ngờ trợn to ra, cô không ngờ tới Hứa Đinh Bạch lại đột nhiên gọi cho cô, còn vừa vặn… ngay lúc cô đang đặc biệt rất khổ sở.
Thật sự thì bắt đầu từ tối hôm qua đến giờ, cô vẫn không khóc, mặc dù cảm thấy rất buồn và xấu hổ nhưng từ đầu đến cuối cô lại không rơi một giọt nước mắt nào. Bởi vì cô cảm thấy mình không thể khóc vì chuyện kia được nữa, cô đã lớn rồi, không thể như khi còn bé nữa.
Nhưng không biết tại sao, khi cô nghe thấy giọng nói của Hứa Đinh Bạch vào lúc này, mắt cô lại lập tức đỏ hoe. Nước mắt ngay lập tức trào ra, những ủy khuất trong lòng như một quả bóng được bơm căng hết cỡ rồi nổ tung.
Ngay giờ phút này, từ đầu đến cuối cô vẫn không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của cơ thể mình.
Cô nhắm hai mắt lại, đem mặt vùi vào trong gối để cố gắng lau khô nước mắt, nói: "Tớ biết."
"Cậu khóc sao?"
Lâm Thanh Nhạc theo bản năng lắc đầu đáp: "Không có..."
"Giọng cậu có vẻ rất buồn."
“Tớ còn đang ngủ trên giường.” Lâm Thanh Nhạc nuốt hết những tiếng nấc nghẹn lại, khó khăn nói, “Tớ ở trong chăn.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Lâm Thanh Nhạc cũng đợi một lúc lâu, cuối cùng cô không nhịn được hỏi: "Sao lại gọi điện thoại cho tớ? Có phải gặp chuyện gì phiền toái không?"
"Không có."
"Vậy thì tại sao cậu lại..."
"Lâm Thanh Nhạc."
"Hả?"
"Đừng nghe những lời người khác nói."
Lâm Thanh Nhạc sững sờ mở to đôi mắt to tròn của mình trong bóng tối, nghe thấy người bên kia nói với cô: "Những chuyện đó đều không phải lỗi của cậu."