Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 55

Cập nhật lúc: 2024-08-06 23:09:39
Lượt xem: 60

Lâm Thanh Nhạc vô cùng thích kiểu dáng đơn giản như vậy, màu trắng gạo là màu yêu thích của cô, hơn nữa đây còn là đồ do Hứa Đinh Bạch tặng.

 

Trong phòng có máy sưởi, đeo khăn quàng cổ thật ra hơi nóng, nhưng lòng cô tràn đầy vui mừng, luyến tiếc không muốn cởi ra.

 

Sau đó hai người ngồi ở sô pha, Lâm Thanh Nhạc ngây ngốc quàng khăn quàng cổ ngồi xem phim điện ảnh, Hứa Đinh Bạch ngồi bên cạnh nghe âm thanh.

 

“Uống nước không?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Uống.”

 

Hứa Đinh Bạch “Ừ” rồi đứng dậy.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên không mở miệng, để tuỳ anh đi lấy nước cho cô.

 

“Này.” Hứa Đinh Bạch rất nhanh đã trở lại.

 

Lâm Thanh Nhạc nhận cốc nước từ anh, uống một ngụm.

 

“Có phải cậu thích uống nước trái cây hơn không?” Hứa Đinh Bạch nghĩ, mấy cô gái nhỏ chắc hẳn đều thích uống nước trái cây, sau này anh sẽ chuẩn bị một ít để ở nhà.

 

“Tớ sao cũng được, tớ cũng không phải Tưởng Thư Nghệ.” Lâm Thanh Nhạc nói: “À, Tưởng Thư Nghệ là bạn học của tớ, tớ đã nói qua từ lúc trước.”

 

“Ừ.” Hứa Đinh Bạch nói: “Ở trường cậu chỉ có một người bạn?”

 

Lâm Thanh Nhạc biết anh là đang nói đến chuyện lần trước của ba cô có khả năng ảnh hưởng đến cô.

 

“À không, thật ra còn có người khác, Vu Đình Đình, Úc Gia Hữu... Bọn họ đối xử với tớ rất tốt.”

 

“Úc Gia Hữu?”

 

“Đúng vậy. Cậu quen sao?”

 

Hứa Đinh Bạch cũng có ấn tượng với người kia: “Lúc nhỏ gặp qua vài lần, lúc trước, ba mẹ tôi cũng thường xuyên nhắc đến cậu ta.”

 

“Nhắc đến cậu ấy về cái gì?”

 

“Thành tích, thi đấu các kiểu.”

 

“Cái này, Úc Gia Hữu quả thật rất lợi hại, thành tích cậu ấy rất tốt, vẫn luôn đứng trong top 3, Thư Nghệ thường xuyên treo bên miệng nói cậu ấy là nam thần.”

 

Lâm Thanh Nhạc hoàn toàn dùng giọng nói chuyện phiếm có vài phần trêu ghẹo, Hứa Đinh Bạch nghe vậy liền hỏi: “Hai người, quan hệ rất tốt sao?”

 

“Cũng bình thường, quan hệ của Thư Nghệ và cậu ấy tốt hơn một chút, cô ấy luôn ở trước mặt bọn tớ khen cậu ấy đẹp trai.”

 

“...Ừ.”

 

Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn Hứa Đinh Bạch, nói tiếp: “Thế nhưng tớ cảm thấy cậu đẹp trai hơn.”

 

Hứa Đinh Bạch sửng sốt.

 

Chính Lâm Thanh Nhạc nói xong cũng ngơ ngẩn, cô nghĩ gì liền nói ra, nên mới đột nhiên nói trắng ra như vậy, cảm thấy cứ kỳ lạ ở chỗ nào.

 

Mặt cô có chút nóng, giải thích: “Ừ... Tính thẩm mỹ của mỗi người đều khác nhau, loại hình mỗi người thích cũng khác nhau...”

 

Loại hình thích...

 

A... Cô đang nói gì vậy!

 

Lâm Thanh Nhạc cảm thấy càng nói càng loạn, xấu hổ cúi đầu: “Tớ, tớ muốn nói là, mỗi người thích diện mạo và loại hình đều không giống nhau!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-55.html.]

 

Hứa Đinh Bạch tạm dừng hai giây, sau đó ừ một tiếng.

 

Cái này càng làm Lâm Thanh Nhạc cảm thấy quái dị hơn, định mở miệng tiếp tục nói để không xấu hổ như này nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vững như núi Thái Sơn của Hứa Đinh Bạch, cô cảm thấy mình không cần giải thích nữa.

 

Chắc anh cũng không để ý cô nói gì đâu...

 

Cô nhỏ giọng thở hắt ra, im lặng xem TV.

 

Mà sau khi Lâm Thanh Nhạc yên tĩnh, Hứa Đinh Bạch đang ngồi thẳng mới hơi thả lỏng.

 

Tuy rằng anh biết cô không phải có ý tứ kia, nhưng nghe được chính miệng cô nói mình tốt hơn người khác, anh vẫn cảm thấy vui vẻ...

 

Niềm vui không thể ngăn cản được, nếu anh không căng mặt ra, anh sợ mình sẽ biểu hiện sự vui mừng đó ra ngoài mất.

 

Nhưng anh cũng biết, anh không nên có cảm xúc như vậy.

 

Phim vẫn tiếp tục chiếu, Lâm Thanh Nhạc vốn vui vẻ giờ lại biến thành đần độn.

 

Cô máy móc xem phim, nữ chính bỗng phát hiện mình hiểu lầm nam chính, vội vàng chạy từ trường học đến nhà nam chính...

 

Ơ, nói gì đi, không biết tại sao cả hai người đều im lặng.

 

Chắc hẳn anh không thấy những lời cô vừa nói có vấn đề, cô nói “Cậu đẹp trai hơn”, “Thích diện mạo và loại hình khác nhau”.

 

Này thì có gì chứ? Cô cũng không phải đang thổ lộ...

 

Điều này chắc chắn không được tính là thổ lộ.

 

“Hứa Đinh Bạch.”

 

“Sao?”

 

“Tớ đi...”

 

Lâm Thanh Nhạc vừa định đi vệ sinh để giảm bớt sự thẹn thùng, nhưng còn chưa nói xong, trong TV đột nhiên truyền đến tiếng sập cửa.

 

Cô hoảng sợ, lại nhìn TV. Ai ngờ hình ảnh lọt vào tầm mắt cô là, ban đầu nữ chính hiểu lầm nam chính, sau khi nam chính mở cửa đã đè nữ chính vào cửa, không nói hai lời trực tiếp hôn!

 

Sau đó hai người ở phòng khách dây dưa đến không thể tách rời?

 

“...”

 

Hình ảnh này có chút không thích hợp...

 

Đặc biệt là, tốc độ cởi quần áo của hai người họ, tiếng hôn môi, tiếng rên rỉ... Các âm thanh ái muội đều rất rõ ràng.

 

Không phải họ là người yêu cấp ba sao? Tuy là phim điện ảnh nước ngoài, nhưng có thể lộ liễu như vậy sao!

 

Người Lâm Thanh Nhạc choáng váng.

 

Hiển nhiên Hứa Đinh Bạch cũng nghe thấy âm thanh không thích hợp, âm thanh của hai người va chạm nhau trong phim lọt vào tai anh, tuy không nhìn thấy nhưng anh biết họ đang làm gì.

 

“Điều khiển từ xa đâu?” Lâm Thanh Nhạc phản ứng, mặt đỏ lên tìm điều khiển, cô sờ soạng ở sô pha một hồi nhưng không tìm thấy, vì thế bảo Hứa Đinh Bạch đứng dậy cho cô tìm.

 

“Đừng tìm nữa.” Hứa Đinh Bạch giữ đôi tay đang lộn xộn của cô.

 

“Cái gì?”

 

Hứa Đinh Bạch bất động như núi: “... Nhà tôi không có điều khiển từ xa, cậu mù quáng tìm làm gì.”

Loading...