Lôi Kéo - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:11:15
Lượt xem: 52
Người ngoài nhìn Lâm Thanh Nhạc chính là cô gái nhỏ dịu dàng, ôn nhu, tính tình tốt, ngoan ngoãn, sống chung với nhau thì cũng rất tốt.
Nhưng thực tế, sâu trong nội tâm của cô là một con người khác.
Cũng như bị liên lụy bởi ba, mẹ bị mọi người chỉ trích, lúc bị người ta kích thích, cô tuổi nhỏ nhưng dám cầm dao, dùng cách của cô đuổi mọi người đi.
Cũng giống như hiện tại, người mà cô quan tâm thì lại bị mù, phải sống trong bóng tối, cô liều lĩnh, muốn dùng hết sức mình để cứu anh ra.
Thật ra cô rất kiên trì nhưng cũng rất cố chấp.
Cho nên từ lúc quyết định tham gia thi đấu, Lâm Thanh Nhạc đã mượn sách từ những năm trước của thầy vật lý bắt đầu luyện đề.
Thầy giáo Vật lý vốn không đề cử học sinh tham gia thi đấu, nhưng thấy Lâm Thanh Nhạc tích cực hăng hái yêu môn Vật lý như vậy, ông cũng hết sức vui vẻ, vì thế, trước buổi tối tự học hoặc cuối tuần, ông đều dùng lúc rảnh rỗi để dạy cho cô.
Đương nhiên Lâm Thanh Nhạc rất vui khi giáo viên vật lý tình nguyện giảng bài cho cô, nhưng cũng vì như vậy mà số lần cô đến nhà Hứa Đinh Bạch cũng giảm bớt.
Tuy rằng trong lòng có chút mất mát, nhưng cẩn thận ngẫm lại, mắt Hứa Đinh Bạch vẫn quan trọng hơn.
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đến thứ sáu cuối cùng của tháng tư, cách cuộc thi vật lý chỉ còn hai ngày.
Đã sắp đến ngày thi đấu, trước giờ tự học hôm nay, Lâm Thanh Nhạc không giải đề mà đến nhà Hứa Đinh Bạch.
Thật ra hai người đã lâu không gặp, lần cuối cùng gặp nhau là vào thứ sáu tuần trước. Lâm Thanh Nhạc mua hoa quả đến cho anh. Nhưng thời gian có hạn, thậm chí cô còn chưa vào cửa đã vội vàng rời đi.
Cho nên hôm nay nghe được tiếng mở cửa của Lâm Thanh Nhạc, Hứa Đinh Bạch hơi bất ngờ.
“Cậu ăn cơm rồi à?” Cô đứng ở cửa, mặt đầy ý cười.
Thật lâu rồi cô chưa đến tìm anh.
Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng.
“Tớ còn chưa ăn đâu.” Cô đi đến, bắt tay làm bữa tối: “Vốn muốn đến ăn tối cùng cậu.”
“Sao cậu lại đến đây?”
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh một cách khó hiểu: “Đến ăn cơm với cậu.”
“Ồ.”
Nhưng, đã lâu rồi cậu không đến tìm tôi.
Hứa Đinh Bạch không muốn nghĩ nhiều, nhưng khoảng thời gian này mặc dù không muốn thừa nhận chút nào, nhưng trong nội tâm vẫn nghĩ ngợi: Có phải cô không muốn đến đây nữa hay không?
“Ngày mai tớ đi thi.” Lâm Thanh Nhạc bốc đũa, nói.
Hứa Đinh Bạch ngẩn người: “Đi thi gì?”
“Một cuộc thi vật lý, lớp cử tớ đi, thầy giáo nói thành tích vật lý của tớ tốt nhất.”
Lâm Thanh Nhạc vừa ăn vừa nói: “Đến khi thi xong, tớ không phải học ngoài giờ nữa, sẽ đến chơi với cậu nhiều hơn.”
Hứa Đinh Bạch đứng tại chỗ, nghe bàn ăn truyền đến âm thanh, ngay lập tức nghiêm mặt: “Gần đây cậu học ngoài giờ?”
“Đúng vậy, cuộc thi quá khó, rất nhiều vấn đề trên lớp không dạy.”
Hứa Đinh Bạch bước hai bước về phía cô, trong nháy mắt cảm thấy nhẹ nhõm: “Tôi đã nghĩ là…”
“Nghĩ gì?”
“Không có gì.” Hứa Đinh Bạch đến cạnh cô, mặt không kiềm chế được vẻ hớn hở.
“Cơm rất ngon, cậu muốn ăn không?” Lâm Thanh Nhạc hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-57.html.]
Hứa Đinh Bạch nở nụ cười: “Không cần, tự cậu ăn đi cô nhóc lùn.”
“…Ai lùn, tớ không lùn.”
“Phải không?” Hứa Đinh Bạch lấy tay so chiều cao cô: “Không lùn?”
“Tớ, bây giờ tớ đang ngồi! Tớ đứng lên cho cậu xem!”
Chân ghế phát ra âm thanh ma sát với mặt đất, cô rất kích động định đứng dậy, Hứa Đinh Bạch bất đắc dĩ bật cười: “Tôi nói đùa thôi, cậu ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Thật sự tớ không lùn, hiện tại tớ cao một mét sáu ba…”
“Ừ, cậu rất cao.”
“Cậu…”
“Được rồi ăn cơm đi, đã muộn rồi.”
Lâm Thanh Nhạc lặng lẽ trừng mắt nhìn anh, lại ngồi xuống.
Bởi vì trước thời gian tự học chỉ có một ít thời gian, quả thật cô không thể ở lâu, ăn xong cơm chiều thì chạy ngay đến trường học.
Thật ra, hôm nay cô có thể không đến đây, nhưng không biết tại sao, cô mê tín cảm thấy trước cuộc thi nhìn thấy Hứa Đinh Bạch, có thể sẽ có nhiều năng lượng hơn.
Ai dè… Thế nhưng hôm nay lại bị chê lùn!
Cô còn có thể cao hơn được mà!
…
Cuộc thi vật lý vào 9 giờ sáng chủ nhật, hôm nay Lâm Vũ Phân đi làm, cô cũng đỡ phải lấy cớ đến thư viện.
Chuyện báo danh đi thi vật lý, cô không nói cho Lâm Vũ Phân, bởi vì cô biết, việc này đối với thi đại học không có lợi gì, nếu Lâm Vũ Phân biết thì chắc chắn sẽ ngăn cấm cô.
Cuộc thi diễn ra hết buổi sáng, sau khi thi xong đã là 12 giờ, Lâm Thanh Nhạc không ăn cơm, đi thẳng đến đường Nhạc Tiềm.
Cô cảm thấy lần này bản thân phát huy không tồi, cho nên lúc đi trên đường, tâm trạng rất vui vẻ.
“Hứa Đinh Bạch!” Đến chỗ quen thuộc, xa xa thấy bóng lưng quen thuộc, Lâm Thanh Nhạc lập tức chạy đến.
Hứa Đinh Bạch đi mua cơm trưa, còn chưa mua được nhưng đã đụng phải cô.
“Cậu thi xong rồi à?” Anh hỏi.
“Đúng vậy, xong lúc nửa tiếng trước.”
“Thi thế nào?”
“Ừ… Tớ thấy cũng được, rất nhiều câu thầy giáo đoán chuẩn!”
Hứa Đinh Bạch: “Chúc mừng cậu.”
“Chúc mừng tớ làm gì, phải chúc mừng cậu.”
“Tôi? Vì sao?”
Lâm Thanh Nhạc dừng lại, kết quả còn chưa có đâu…
Nhỡ đâu cô không đạt giải, không có tiền thưởng, vậy sẽ làm cho anh mất hứng đúng chứ?
Lâm Thanh Nhạc nghĩ vậy, nói: “Đương nhiên phải chúc mừng cậu, bởi vì… Bởi vì tớ cảm thấy tớ thi tốt, tâm trạng tớ tốt, cho nên có thể mời cậu ăn cơm.”
Hứa Đinh Bạch nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Kết quả còn chưa có, cậu đã muốn mời tôi ăn cơm?”
“Đúng vậy, vui vẻ mà, cậu có lộc ăn rồi.” Lâm Thanh Nhạc kéo cổ tay anh: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”