Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 60

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:06:35
Lượt xem: 76

“Hứa Đinh Bạch, cậu dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy? Tôi đối với cậu tốt như vậy cậu không thấy sao? Lâm Thanh Nhạc từ đâu nhảy ra, cậu ta là con gái của tội phạm g.i.ế.c người, cả trường đều khinh thường cậu ta! Cậu ta dựa vào đâu mà vượt qua tôi!”

 

Hứa Đinh Bạch nghe thấy cô ta nhắc tới chuyện riêng của Lâm Thanh Nhạc, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô ấy là ai thì liên quan gì đến cậu, nói đến chuyện này, trái lại tôi có chuyện muốn hỏi cậu, Yên Đới Dung, những chuyện trên mạng về cô ấy lúc trước có phải là do cậu làm không?”

 

Lâm Thanh Nhạc ngẩn ra, bỗng nhìn về phía Yên Đới Dung.

 

Yên Đới Dung cười lạnh: “Thế thì sao chứ, tôi chỉ là nói sự thật cho mọi người biết mà thôi, tôi cũng không nói gì sai.”

 

Úc Gia Hữu đứng dậy: “Đới Dung! Em nói cái gì? Những tin tức trên mạng đó...”

 

“Em nói em chỉ nói sự thật mà thôi, anh, mấy người có phải bị điên rồi không, anh rõ ràng biết Lâm Thanh Nhạc là loại người gì, anh còn ngu ngốc chơi chung với cậu ta, anh thích cậu ta đến như vậy sao?”

 

Tưởng Thư Nghệ: “...”

 

Hứa Đinh Bạch: “...”

 

Lâm Thanh Nhạc: “...”

 

Vu Đình Đình: “Mẹ nó, ai thả xích con ch.ó này ra vậy! Thanh Nhạc như nào chúng tôi đều hiểu rõ, không cần cậu nói, cậu phát rồ ở đây làm cái gì?”

 

“Cậu câm miệng.” Hôm nay, Yên Đới Dung hoàn toàn bị kích thích, từ nhỏ cô ta đã thích Hứa Đinh Bạch, khi hai nhà còn rất tốt, mỗi ngày cô ta đều đến nhà anh.

 

Sau này nhà anh xảy ra chuyện, ba mẹ cô ta lập tức cảm thấy ghét bỏ, không cho cô ta tiếp xúc với nhà bọn họ, cô ta không dám không nghe lời ba mẹ, cho nên đầu năm nay cô ta cũng không đi tìm anh. Nhưng sau này, cô ta nghe anh chuyển nhà, cô ta mới trộm đi gặp anh.

 

Cô ta muốn giúp anh, nhưng anh không hề để ý đến cô ta... Mà bây giờ, anh không những không để ý tới cô ta mà còn ở gần người khác như vậy!

 

“Không đối xử với cậu như cô ấy thì sao, cậu cho rằng mình là ai?” Hứa Đinh Bạch lạnh lùng nói.

 

Yên Đới Dung: “Hứa Đinh Bạch, cậu không nhìn thấy! Cậu đã không phải là Hứa Đinh Bạch trước kia nữa! Cậu dựa vào đâu mà chướng mắt tôi!”

 

Hứa Đinh Bạch nghe những lời tức giận của cô ta, mặt lạnh hẳn: “Đúng thế, tôi không phải Hứa Đinh Bạch trước kia, tôi chỉ là người mù, tôi không xứng. Cho nên làm ơn cách xa tôi ra!”

 

Biểu cảm dữ tợn của cô ta cứng lại, dường như đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng đi đến trước mặt anh: “Không phải, ý tôi không phải khinh thường cậu, tôi, tôi chỉ là...”

 

“Ba mẹ cậu không phải bảo cậu cách xa tôi ra sao, nếu cậu ngoan ngoãn thì hãy nghe lời bọn họ.” Hứa Đinh Bạch nói: “Ba mẹ cậu nói rất đúng, nhà tôi đã lụi bại, không cần dính dáng đến Yên gia mấy người.”

 

“Ba mẹ tôi là ba mẹ tôi, tôi là tôi...”

 

“Phải không?”

 

Yên Đới Dung hơi hé miệng, nhưng nhìn thấy biểu cảm châm chọc của anh, đột nhiên không nói được chữ “Phải”.

 

“Nhưng tôi có thể giúp cậu, dù có giúp trong bóng tối, nhưng so với Lâm Thanh Nhạc, tôi có thể làm được nhiều hơn.”

 

“Không cần.”

 

“Cậu...”

 

“Còn đứng đó làm gì, đi thôi.” Hứa Đinh Bạch kéo tay Lâm Thanh Nhạc, đi ra ngoài.

 

“Còn mẹ cậu bên kia thì sao, cậu không muốn biết bà ấy sống trong tù giam thế nào sao?” Đột nhiên Yên Đới Dung lạnh lùng nói.

 

Bước chân Hứa Đinh Bạch dừng lại.

 

Mặt Yên Đới Dung âm trầm: “Lúc trước đều là tôi nói cho cậu tin tức của bà ấy, chẳng lẽ về sau cậu không muốn biết nữa?”

 

Hứa Đinh Bạch nắm chặt tay: “Không cần cậu nói, từ trước đến nay tôi không hề cầu xin cậu nói cho tôi.”

 

“Được.” Yên Đới Dung khó thở cười, cô ta chậm rãi đi hai bước về phía trước, nói: “Cũng tốt, như vậy đi, tôi cũng không cần làm giả tin tức nữa.”

 

“...Cậu có ý gì?”

 

“Mẹ cậu c.h.ế.t rồi, cậu không biết đúng chứ.” Yên Đới Dung nói tiếp: “Bà ấy tự sát trong tù một tháng trước, tôi sợ cậu khổ sở, cho nên mới không nói cho cậu.”

 

Hứa Đinh Bạch cứng đờ, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-60.html.]

“Ba cậu cũng không nói cho cậu đúng chứ, cũng đúng thôi... Ông ấy nói cho cậu thì làm được gì, cậu cũng không làm được gì cả.” Yên Đới Dung đã hoàn toàn mất trí, chỉ muốn làm cho Hứa Đinh Bạch khó chịu: “Cậu vẫn luôn đợi bà ấy đúng không. Ha, thật đáng tiếc, bà ấy không về được nữa!”

 

Yên Đới Dung cho rằng sau khi mình nói lời này Hứa Đinh Bạch sẽ suy sụp, cô ta muốn nhìn thấy anh như vậy, cô ta muốn nhìn anh giống như cô ta.

 

Thế nhưng, cái gì cũng không có.

 

Anh đã đi rồi.

 

Dẫn theo Lâm Thanh Nhạc rời đi.

 

Yên Đới Dung khó có thể tin được nhìn bóng lưng anh, giống như phát điên lên: “Hứa Đinh Bạch...”

 

“Đới Dung! Em đừng ăn nói lung tung nữa!” Úc Gia Hữu lạnh lùng nói.

 

Mắt Yên Đới Dung đỏ lên: “Cậu ta dựa vào đâu... Cậu ta dựa vào đâu chứ!”

 

Hứa Đinh Bạch vẫn đi, Lâm Thanh nhạc lo lắng anh té ngã, túm được cánh tay anh, lôi anh về nhà.

 

Nhưng cả một đường, cô không mở miệng nói chuyện.

 

Cô mơ hồ cảm thấy, cảm xúc Hứa Đinh Bạch có chút khác thường.

 

Lát sau cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng về tới trước hẻm nhỏ.

 

“Về đến dưới lầu rồi...” Cô lo lắng nhìn anh.

 

Giọng anh rất trầm: “Được, cậu trở về đi, hãy cẩn thận.”

 

“Đợi đã.” Lúc anh đi lên cầu thang, Lâm Thanh Nhạc túm cánh tay anh.

 

Hứa Đinh Bạch dừng lại, đợi cô nói chuyện.

 

Lâm Thanh Nhạc chậm rãi nói: “Yên Đới Dung nói bậy, cậu đừng tin cậu ta, mẹ cậu sẽ không có chuyện gì, cho dù có chuyện cũng sẽ thông báo cho người nhà...”

 

“Ừ, tôi biết.”

 

“Cậu đừng khổ sở...”

 

“Không có, tôi không tin.” Hứa Đinh Bạch nói: “Cậu về nhà đi, không cần lo lắng cho tôi, tôi cũng trở về đây.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Hứa Đinh Bạch...”

 

“Về sau cậu đừng ngớ ngẩn như vậy nữa.”

 

“Cái gì?”

 

“Cậu vì tôi tham gia cuộc thi, ảnh hưởng tới thành tích của cậu rồi ai chịu trách nhiệm đây?”

 

Lâm Thanh Nhạc không nghĩ thế mà anh đã biết, vội nói: “Tớ sẽ không làm ảnh hưởng đến thành tích, bình thường khi học xong tớ mới ôn...”

 

“Nhưng tôi hy vọng cậu không cần vì tôi mà phải mệt mỏi như vậy!”

 

“...Tớ không mệt!”

 

Hứa Đinh Bạch cứng lại.

 

Lâm Thanh Nhạc: “Thật đó, tớ không mệt một chút nào.”

 

Đầu hè, nhưng trời vẫn âm u, vẫn chưa ấm áp.

 

Thiếu niên đứng ở cầu thang, nghe giọng nói như lời thề sắt son của thiếu nữ trước mặt, trái tim đau đớn.

 

Tại sao có thể không mệt...

 

Muốn cứu giúp một người, sao có thể không mệt.

Loading...