Lôi Kéo - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-08-10 17:32:10
Lượt xem: 58
Hứa Đinh Bạch nghe tiếng gió vù vù bên tai: “Hóng gió.”
“Thế mà làm tớ sợ muốn chết!”
Hứa Đinh Bạch nói nhỏ, hơi áy náy: “Xin lỗi.”
Lâm Thanh Nhạc trừng anh, vẫn túm vạt áo anh không chịu bỏ ra: “Vậy cậu xuống dưới đi, chúng ta đi vào trong được không?”
Trong giọng cô phảng phất có tiếng nức nở, thật sự bị anh dọa sợ rồi, Hứa Đinh Bạch thở dài, mềm lòng đáp: “Được.”
Ai biết được, sự kiên trì lúc đầu của anh đã mất. Khoảnh khắc ngồi trên ban công, quả thật anh đã nghĩ tới dùng phương thức đơn giản nhất để chấm dứt tất cả sự đau khổ.
Nhưng lúc ý niệm này xuất hiện trong đầu anh, anh do dự.
Bởi vì anh nghĩ đến cô.
Lúc đó anh mới giật mình nhớ ra, thì ra anh vẫn có một lí do khác để ở lại, rất khó để ra đi như vậy.
…
Lâm Thanh Nhạc lấy bánh sinh nhật ra, cô ngồi trên ghế, không yên tâm chuyện Hứa Đinh Bạch.
“Chuyện mẹ cậu…”
“Ông ta đã xử lý.” Hứa Đinh Bạch thản nhiên nói: “Có muốn thắp nến không?”
Lâm Thanh Nhạc: “Nếu cậu khổ sở cũng đừng chịu đựng.”
Hứa Đinh Bạch không lên tiếng, thật ra lúc Yên Đới Dung nói ra chuyện này, trong lòng anh cũng đã mơ hồ biết đó là thật. Trong mấy ngày này, anh đã suy sụp và tuyệt vọng đủ rồi, tới giờ phút này, anh đã không còn phản ứng gì nữa.
Cuối cùng anh chỉ nói với bản thân, đó là giải thoát cho bà ấy.
“Mẹ tôi vô cùng sĩ diện, đặc biệt còn không cam lòng sống nghèo nàn, sống thì phải sống rất tinh tế.” Hứa Đinh Bạch nói tiếp: “Chính vì hiếu thắng cho nên bà ấy mới không có đường lui. Sau khi công ty phá sản, ngân hàng và chủ nợ đến nhà, bà ấy và ba tôi rất chật vật trốn đông trốn tây. Bà ấy chịu không nổi, dường như sụp đổ.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Đinh Bạch nói chuyện quá khứ, Lâm Thanh Nhạc im lặng, một chữ cũng không xen vào.
“Sau lại bởi vì trốn người ta nên gặp tai nạn, lúc ấy chúng tôi đều ở trong xe, ba và tôi bị thương nặng, mẹ tôi thì đỡ hơn, cho nên chỉ cần tiền cho chúng tôi phẫu thuật. Không đủ tiền… nhưng lúc đó, không dám vay tiền ai, cũng không có người nguyện ý cho vay.”
“Nhà cậu không có người thân sao?” Lâm Thanh Nhạc không nhịn được hỏi.
“Ba tôi vốn chỉ có một mình, mẹ vì gả cho ông ấy mà cắt đứt quan hệ với người nhà. Trong những năm đầu, tôi nhớ rõ em gái của mẹ còn trộm liên lạc với chúng tôi, dì nhỏ đối xử với tôi rất tốt, tính cách mẹ thì kém, sau lại cãi nhau với dì nhỏ. Sau đó nghe nói dì nhỏ di cư sang nước ngoài… Chúng tôi vẫn chưa liên hệ lại, xa như vậy nên cũng không nhận được tin tức gì của đối phương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-63.html.]
“Khó trách…”
“Thế nhưng cũng là do ba mẹ tôi gieo gió gặt bão, sau khi ở bệnh viện một khoảng thời gian, tòa án tuyên án công ty thu một số tiền lớn một cách phi pháp, mẹ tôi là người đứng đầu công ty, hơn nữa số tiền đó đều là do mẹ tôi làm chủ, cho nên bị bỏ tù. Ba tôi rất thông minh, loại chuyện này, biết để đường lui cho mình…”
Hứa Đinh Bạch nói rất bình tĩnh, cũng hiểu được thị phi đúng sai.
Thế nhưng Lâm Thanh Nhạc biết, dù anh chỉ là một đứa nhỏ, trong nhà xảy ra biến cố và mẹ rời đi khiến anh rất đau khổ và tuyệt vọng.
Hứa Đinh Bạch: “Sau vụ tai nạn ô tô tôi phải nằm viện rất lâu… Lúc sau vì không có tiền, ba tôi dẫn tôi xuất viện. Tôi nghĩ, dẫn tôi theo đối với ông ấy là một phiền toái rất lớn cho nên ông ấy mới bắt đầu chán ghét tôi, oán hận tôi. Thế giới của ông ấy bị đảo lộn, bị khoản nợ đè nặng, bị mọi người cười nhạo, ông ấy không trở mình được. Mà tôi và quá khứ đều thành địa ngục của ông ấy.”
“Hứa Đinh Bạch, chuyện này không trách cậu được, tại sao ông ấy lại có thể trút sự không cam lòng và oán hận xuống người cậu. Cậu bị thương, cậu không nhìn được đều là do bọn họ ban tặng!” Lâm Thanh Nhạc nghe vậy thì rất tức giận: “Sao ông ấy có thể như vậy! Tại sao lại vứt bỏ cậu! Mắt của cậu có thể được chữa khỏi nếu đến bệnh viện khám, nhưng ông ấy cũng không cố gắng dẫn cậu đi khám!”
“Lâm Thanh Nhạc, có lẽ sẽ không được…”
“Cậu không thử sao lại biết được, mấy người không sẵn lòng đi thử, tại sao lại biết không được!” Lâm Thanh Nhạc cầm cổ tay anh: “Tớ sẽ không từ bỏ.”
Ngực Hứa Đinh Bạch ấm áp, cảm xúc của anh trong khoảnh khắc này như ngưng tụ lại thành một chỗ, không thể thể hiện ra… Trên đời này, cho đến bây giờ người không vứt bỏ anh chỉ có cô.
Hứa Đinh Bạch không tiếng động nở nụ cười, hốc mắt hơi đỏ: “Được rồi, không nói nữa, hôm nay không phải sinh nhật cậu sao, thổi nến rồi ước đi.”
Lâm Thanh Nhạc thấy anh không nói tiếp về chuyện đó nên đành phải bình tĩnh lại.
Cô rầu rĩ lên tiếng, lấy bật lửa và nến đã chuẩn bị ra.
Cô chỉ lấy một cây, cắm ở chính giữa.
Hứa Đinh Bạch: “Được chưa?”
Lâm Thanh Nhạc: "Được rồi.”
“Vậy cậu cầu nguyện đi.”
"Ừm.” Lâm Thanh Nhạc nhìn ngọn lửa mỏng manh kia, hai tay khép lại, không nghĩ ngợi mà nói: “Tôi hy vọng, Hứa Đinh Bạch có thể nhìn thấy tôi.”
Hứa Đinh Bạch ngẩn ra: “Hãy nghĩ về cái gì đó của riêng cậu, sinh nhật có hai nguyện vọng, cậu đừng nói ra nếu không sẽ không linh.”
“Không cần, đã hết rồi.”
“... Cái gì?”
“Tớ chỉ có một nguyện vọng này thôi.” Lâm Thanh Nhạc lại nhìn ngọn nến, còn thật sự lặp lại một lần nữa: “Tôi muốn Hứa Đinh Bạch có thể nhìn thấy tôi.”
Hy vọng, nếu tôi thành tâm một chút, ông trời có thể nghe được và càng hiểu được.