Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-13 12:40:00
Lượt xem: 165

“Hôm nay tớ ở thư viện làm bài tập, bọn họ bật điều hòa, rất lạnh…Tay tớ lạnh lắm luôn.” Sau hơn một tháng nhiều lần “ngẫu nhiên gặp được”, bây giờ cô đã mạnh dạn với anh hơn rất nhiều, còn nói được một câu rất dài.

 

Bước chân của Hứa Đinh Bạch hơi dừng lại: “Tôi nói rồi, cậu...”

 

“Yên tâm đi, hôm nay tớ không đến nhà cậu ăn bún đâu!” Lâm Thanh Nhạc vội vàng nói, “Hôm nay chú Mễ Tuyến không mở quán, tớ cũng chưa mua.”

 

Hứa Đinh Bạch định nói thì bị nghẹn lại, anh cắn răng.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn sắc mặt anh, nói: “Tớ cũng không đi theo đến nhà cậu nữa, tớ nói nhất định sẽ giữ lời, cậu không đồng ý thì tớ không đi. Ừm… Tớ đi theo cậu một đoạn là được, tớ có mang bánh kem cho cậu.”

 

Trong khoảng thời gian Lâm Thanh Nhạc ở đây, cô luôn nói mấy câu vô nghĩa, Hứa Đinh Bạch từ đầu đến giờ đều tức giận.

 

Anh không muốn nhìn thấy ai trong quá khứ, đám người ồn ào sẽ biến mất, tình người nóng lạnh sẽ hiện ra.

 

Vận mệnh thay đổi đột ngột, anh đều chịu đủ rồi.

 

Anh bị trói buộc trong bóng tối vô biên, không hề trông cậy vào ai có thể cứu anh ra.

 

Anh cười lạnh: “Giúp tôi? Tôi cần bánh kem làm gì.”

 

Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng đưa chiếc bánh kem mà cô mua ở gần thư viện lên, cô đã tiết kiệm tiền ăn sáng trong ba tuần để mua cái bánh kem nhỏ này.

 

“Tớ vừa mua, cho cậu ăn nè!”

 

Khóe môi Hứa Đinh Bạch hơi nhếch: “Không có hứng thú.”

 

“Đây là hương vani mà cậu thích nhất.” Lâm Thanh Nhạc mở ra, nâng bánh kem lên gần mũi anh.

 

Hương bánh vani nồng đậm, lớp kem bơ tinh tế trên mặt bánh, mùi bánh bay vào mũi anh.

 

“Lúc trước cậu mang đến cho tớ, cậu nói đây là hương vị mà cậu thích nhất, bây giờ tớ cũng thích nhất.”

 

Cho dù anh không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được cô gái trước mặt đang cười nói vui vẻ.

 

Trong ký ức của anh buộc anh phải nhớ đến nụ cười của cô, anh nhớ rõ cô gái tên Lâm Thanh Nhạc này, cũng nhớ rõ cô khi còn nhỏ, đôi mắt hơi cong khi cười.

 

Tuy nhiên, anh bài xích cái kí ức này.

 

“Ừm, khẩu vị của cậu không thay đổi đúng chứ?”

 

Cho nên anh không muốn cô tới gần anh.

 

“Hứa Đinh Bạch?”

 

Thật sự không muốn sao…

 

“Cậu không thích sao?”

 

“Không thích!” Hứa Đinh Bạch đột nhiên vung tay lên.

 

Tay anh đánh vào tay cô, cùng lúc hất bánh kem trong hộp rơi xuống đất, phát ra tiếng động.

 

Lâm Thanh Nhạc hơi giật mình, nhìn về phía hộp bánh kem trên mặt đất.

 

“Lâm Thanh Nhạc, cậu nghĩ rằng cậu đang làm cho người tàn tật cảm thấy ấm áp sao?” Hứa Đinh Bạch nhìn cô, vẻ mặt tức giận, anh hung dữ và nói với giọng điệu chế nhạo, “Cậu bớt tự luyến đi, tôi không cần cậu phải chạy tới nơi này, tôi với cậu rõ ràng không thân thiết! Cậu cần gì phải giả bộ tử tế? Làm như thế này để cho ai xem?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-8.html.]

“Làm cho cậu xem đó.” Lâm Thanh Nhạc thấp giọng nói tiếp.

 

Hứa Đinh Bạch im lặng.

 

Lâm Thanh Nhạc thu tay lại, cảm thấy cổ tay hơi đau, cô ngước mắt nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Hứa Đinh Bạch, cậu học tớ đúng không?”

 

“… Cái gì?”

 

“Tớ trước kia cũng ném bánh kem mà cậu tặng cho tớ đi.” Lâm Thanh Nhạc có chút ủy khuất nói, “Cậu có phải là muốn trả thù tớ hay không?”

 

Trường tiểu học mà cô chuyển đến là trường tiểu học số 3, lúc ấy Hứa Đinh Bạch là lớp trưởng, giáo viên sắp xếp anh với cô ngồi cùng bàn.

 

Bởi vì những điều mà ba cô đã làm trước đó, nên những người khác không chịu chơi với cô, mà còn bắt nạt cô, chỉ có anh mang bánh kem từ nhà đến cho cô.

 

Nhưng khi đó, cô im lặng nghĩ rằng anh đang cố ý trêu chọc, mỉa mai cô. Cho nên lúc anh đưa qua, cô dùng sức hất đổ cái bánh kem nhỏ rơi xuống đất.

 

Sau đó, Hứa Đinh Bạch tự mình dọn dẹp bánh kem trên đất.

 

Anh một chút cũng không tức giận, thậm chí khi đi học còn hỏi cô, có phải cô không thích hương vani hay không…

 

Hứa Đinh Bạch đương nhiên cũng đã nghĩ tới quá khứ trước kia, vẻ mặt tức giận ngưng lại, trong cổ họng giống như bị chặn lại.

 

“Vậy là cậu trả thù tớ rồi.” Lâm Thanh Nhạc cười khẽ, “Gậy ông đập lưng ông, vậy chúng ta huề nhau. Còn bánh kem, cậu không thích thì sau này tớ không mua nữa.”

 

“…”

 

“Nhưng cậu nói sai rồi, tớ không có giả bộ tử tế với cậu, tớ cũng không diễn kịch để cậu cảm thấy được ấm áp.” Lâm Thanh Nhạc do dự, trầm giọng nói, “Tớ chỉ muốn gặp cậu, tớ mới về đây không lâu, cũng gặp mấy bạn học cùng lớp với một số bạn cũ. Nhưng tớ cảm thấy…Tớ vẫn thích cậu nhất.”

 

Lâm Thanh Nhạc rời đi.

 

Hứa Đinh Bạch không biết cô trông như thế nào khi rời đi, nhưng lời cô nói lại giống như hương vani còn trong không khí, mùi hương dày đặc như giữ chặt anh lại.

 

Thích anh nhất?

 

Còn có người sẽ thích anh nhất sao…

 

Nực cười…

 

“Tiểu Bạch, cháu đứng đây làm gì, có chuyện gì sao?” Không biết anh đã đứng được bao lâu, bên cạnh anh có giọng nói của người già.

 

Hứa Đinh Bạch lấy lại tinh thần, nghe ra là bà Khương ở lầu dưới.

 

“Không có gì ạ.” Hứa Đinh Bạch lắc đầu, đi về phía trước.

 

“Này từ từ đã, đây là cái gì? Bánh kem à, Tiểu Bạch, là của cháu sao?”

 

Đột nhiên hương vani trở nên nồng đậm, bà Khương cầm hộp đưa tới.

 

Hứa Đinh Bạch dừng lại: “Không phải.”

 

“Trời ạ, ai lại vứt đi chứ? Cái này còn ăn được, chỉ là bánh bên trong nhìn không được đẹp thôi.”

 

Ánh mắt của Hứa Đinh Bạch nhìn về hướng của bà Khương, có lẽ là bị người kia làm ảnh hưởng, trong nháy mắt, trong đầu anh xuất hiện dáng vẻ lúc còn nhỏ anh mang theo bánh kem đi đến trường.

 

Anh nắm chặt gậy dò đường, gần như bị dáng vẻ trong ký ức làm cho khó thở: “Ném đi bà Khương… Bánh kem hỏng rồi.”

 

“Hả, thế sao…”

Loading...