Lòng người đổi thay - 9 (END)
Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:52:33
Lượt xem: 860
"Chúng tôi sẽ không để mất đứa con của mình!"
Lý Mộng che mặt: "Tôi g.i.ế.t con của cô ta, còn anh, không phải anh g.i.ế.t con của tôi sao?"
Cô ta ôm mặt khóc thảm thiết.
Tôi thực sự không muốn xem vở kịch này, vì vậy tôi nói với luật sư, "Anh xử lý giúp tôi." - Rồi quay lưng bỏ đi.
Giang Duy muốn đuổi theo tôi, nhưng bị Lý Mộng ngăn lại.
"Chị ta không muốn anh nữa, anh còn đuổi theo, không không biết xấu hổ sao? !"
13
Sau đó, một công ty lớn đã mời tôi hợp tác. Tôi kiên quyết rời khỏi công ty của Giang Duy. Thực tế là tôi đã khá hài lòng rồi. Trong công ty của chúng tôi, anh ta đầu tư nhiều tiền hơn tôi. Vậy là xong.
Tôi có thể còn nhiều cơ hội hơn và tôi có thể gặp anh ta ít hơn.
Một ngày nọ, nhân viên tiếp tân nói: "Cô Thịnh, có cô Lý Mộng đang tìm cô."
Tôi suy nghĩ một chút rồi đi xuống cầu thang.
Trong quán cà phê, Lý Mộng đang cuồng loạn.
"Tại sao, tôi đã cho anh ta tất cả, tại sao anh ta lại đi yêu người khác?"
"Anh ta rõ ràng đã nói yêu tôi! Anh ta nói sẽ cưới tôi!"
Tôi đã từng nói rồi.
Quá khứ của bọn họ không đáng nhắc đến, ai cũng có thể thay thế cô ta.
Cô ta ngừng khóc, đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm lấy tay tôi: “Chị, đưa anh ấy về đi!”
"Anh ấy còn yêu chị. Lần đó tôi nói chị có thai, anh ấy bóp cổ tôi, hỏi tại sao tôi không nói sớm."
"Tôi vốn tưởng rằng đàn ông đều dùng hạ thể để suy nghĩ, nhưng là ngày đó, anh ấy đột nhiên nhịn xuống, mặc quần áo đi tìm chị."
Nghe những gì cô ta nói, tôi có nên cảm động không?
Không, tôi cảm thấy thô thiển. Tôi lau tay bằng khăn lau cồn.
"Lần sau, cô đừng tới tìm tôi, nếu như cô lại tới, tôi cho bảo vệ đuổi cô ra ngoài."
Thành phố này không lớn lắm, Tôi và Giang Duy thỉnh thoảng vẫn gặp nhau. Trong một buổi tiếp tân, chúng tôi đã có một cuộc gặp mặt trực tiếp. Bên cạnh anh ta là một cô gái trẻ và xinh đẹp, trông quen mắt.
Chu Mạt Nhiên lên tiếng: "Người phụ nữ đó giống cô từ lông mày đến đôi mắt, ồ, cô ta cười lên lại càng giống cô hơn."
Chu Mạt Nhiên là con trai riêng của chủ tịch, hiện anh ta là cấp dưới của tôi, là một người rất vui tính và hài hước.
Giang Duy nhìn thấy tôi, hất tay bạn nữ của anh ta ra, đuổi theo tôi và nói: “Cô ấy chỉ là bạn nữ cùng dự sự kiện thôi, sự kiện nay cần có một người phụ nữ đi cùng”.
“Đó không phải việc của tôi. Anh không cần phải giải thích với tôi.”
"Niên Niên, nếu có một ngày em muốn trở về, anh bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em."
Tôi cười không nói gì.
Đêm đó, tôi có một giấc mơ.
Tôi mơ thấy Giang Duy năm mười bảy tuổi, anh ta nói với tôi: "Xin chào, tôi là Giang Duy, Duy trong duy nhất."
Duy nhất, Duy nhất.
Sau đó, khi tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, nước mắt tôi đã cạn khô.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng. Tôi sẽ tiếp tục đi. Hoa nở khắp lối, phồn vinh từng bước. Gió xuân mười dặm, không cần có anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/long-nguoi-doi-thay/9-end.html.]
(--END--)
---------
BỎ CHA GIỮ CON
Tác giả: 一纸玄语
Nguồn: zhihu
Đề cử và raw: Meo Meo
-----
Từ nhỏ mẹ ta đã dạy ta, nam nhân trong thiên hạ toàn là thứ bội bạc phụ tình.
Cho nên sau khi ta và Thẩm Cảnh Hành tình một đêm xong, ta dứt khoát chọn bỏ cha lấy con.
Sáu năm trôi qua, ta mở rộng kinh doanh từ dưới chân núi Thính Phong đến trải dài khắp kinh thành, mở hết cửa hàng này đến cửa hàng khác và trở thành một tiểu phú bà kín tiếng ở kinh đô.
Con ta cũng ngày một lớn khôn, thông minh tuấn tiếu lại ngoan ngoãn.
Không ngờ có một ngày đi ra ngoài lại đụng phải xe ngựa của Nhiếp chính vương đương triều.
Một bàn tay thon dài trắng nõn từ trong kiệu vươn ra, giọng nói của người trong kiệu không gợn sóng, thanh đạm như ngọc: “Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói quen thuộc khiến ta lập tức cứng người.
(...)
-----
1
“Trường An, mau quỳ xuống.”
Ta vội vàng kéo tay Trường An quỳ gối trước xe ngựa Nhiếp chính vương, cúi đầu thiếu chút nữa vùi vào vạt áo, sợ người phía trên nhìn ra mặt mình.
Hôm nay là Trung thu, kinh thành rất náo nhiệt, ta dắt Trường An ra ngoài dạo hội đèn lồng.
Trong lúc đoán đố đèn nhất thời không để ý, thằng nhóc này bị đám đông đẩy chen ra ngoài, thậm chí còn thiếu chút nữa va chạm lên xe ngựa của người ta. Không ngờ, vị Nhiếp chính vương Thẩm Cảnh Hành này lại là... hắn.
Ta vốn chỉ biết tên hắn là Thẩm Tam, nhưng lại không biết tên thật của hắn là Cảnh Hành.
Cảnh Hành, cái tên dễ nghe như vậy thật sự rất xứng với người này.
Nhưng mà tiểu công tử ốm yếu từng khâu vá y phục cho ta, hôm nay sao lại trở thành Vương gia mặt lạnh trong hoàng thành này?
“Vương gia thứ tội, thằng nhóc bướng bỉnh to gan lớn mật này đụng vào xe ngựa của Vương gia, dân nữ thật sự không biết dạy con.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trường An ở bên cạnh nghe thấy ta nous như thế, lập tức tiến lên chắn trước mặt ta, vội vàng nói với giọng trẻ con: “Xin Nhiếp chính vương thứ tội, chuyện này không liên quan đến mẹ con, là con vừa bị người ta đẩy chen ra nên mới đụng phải ngài, ngài đừng tức giận có được không?"
Lúc này điều duy nhất ta cảm thấy may mắn chính là Trường An ngoại trừ mắt mũi giống hắn thì cái miệng giống ta, những cái khác thì chẳng giống ai.
Chuyện liếc mắt một cái nhận thân không có khả năng phát sinh khi nhìn thấy Trường An.
“Không sao.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng, nghe không ra cảm xúc gì.
Ta vẫn giữ Trường An quỳ: "Dân nữ có tội, mong Vương gia cho phép dân nữ cùng tên nhóc thúi này quỳ đến khi ngài rời đi.”
Bây giờ mà đứng lên, mặt của ta nhất định sẽ bị Thẩm Cảnh Hành nhìn thấy, nhận ra thì phiền phức.
Người phía trên lại chậm chạp không thấy động tĩnh.
Đột nhiên có tiếng bước chân, một góc áo ánh trăng trắng đột nhiên xuất hiện. Trong tầm mắt ta nhìn thấy bàn tay với những ngón tay thon dài quen thuộc đỡ Trường An đứng lên.
Ta đột nhiên nhớ tới sáu năm trước cũng là đôi tay này, giúp ta nhóm lửa nấu cơm, giặt y phục gấp chăn.
Chủ nhân đôi tay này vất vả làm những chuyện chỉ có hiền thê lương mẫu mới làm lại giống như tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn chờ ta về nhà.
Đọc full BỎ CHA GIỮ CON tại Monkeyd