Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lòng người như rắn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-29 10:19:21
Lượt xem: 290

Vừa thấy Trường Minh rời đi, tôi chẳng quan tâm đến lời anh ta nói sẽ gặp lại. 

Tôi nhanh chóng nâng Lữ Phúc Chu ở dưới đất lên, đè lại nỗi sợ hãi những vại rượu thuốc trên kệ, cố sức kéo anh ta ra ngoài.

Đến nơi không khí thoáng mát hơn, tôi dùng lực nhấn mạnh vào huyệt nhân trung của anh ta hồi lâu, mới khiến anh ta tỉnh lại. 

Nhưng khi Lữ Phúc Chu tỉnh, cũng không giống những người bị nhập xong thì mất trí trong tiểu thuyết hay trên tivi. 

Ngay lập tức anh ta lật người dậy, nắm chặt lấy vai tôi, nhìn chằm chằm vào chỗ vừa bị Trường Minh hôn. 

Tôi nhận ra rằng anh ta vẫn còn nhớ những gì xảy ra khi bị nhập hồn.

Vội quay đầu nhìn vai mình, thấy trên vai có hai mảnh vảy rắn màu đen, lớn bằng móng tay, như hai cánh ve sầu che phủ trên xương quai xanh. Mỗi khi tôi nhấc vai, hai mảnh vảy rắn cũng khẽ lay động. 

Lữ Phúc Chu dùng móng tay cào vào vảy, ép chặt đè lên: "Anh sẽ gỡ nó ra cho em."

Anh ta có vẻ rất sợ hãi, móng tay đã cào rách da xung quanh, đau đến nỗi tôi kêu lên: "Lữ Phúc Chu!"

"Chịu đựng đi!" Anh ta không quan tâm đến nỗi đau của tôi, tiếp tục nhấn mạnh vào tôi, dùng lực kéo mảnh vảy ra. 

Nhưng mảnh vảy rắn không giống như mọc trên da, mà dường như gắn liền với gân cốt, khi kéo ra làm toàn thân tôi đau nhức.

Tôi đau đớn hét lên: "Lữ Phúc Chu, nếu muốn gỡ thì đi bệnh viện!"

Hơn nữa, Trường Minh đã nói rằng hai mảnh vảy này sẽ bảo vệ tôi, tạm thời không có nguy hiểm, anh ta vội gì chứ! 

Nhưng Lữ Phúc Chu vẫn không quan tâm, ôm chặt tôi, móng tay cào vào da thịt, cố gắng tách hai mảnh vảy ra dù chúng dính đầy máu. 

Cuối cùng, tôi đau đến mức giơ chân đạp anh ta ra, mới khiến anh ta nhăn mặt rút tay về.

Lữ Phúc Chu lau sạch m.á.u trên tay vào áo, nhìn tôi lẩm bẩm: "Chu Cầm, không thể để người khác thấy vảy rắn, vì vậy anh mới..."

Tôi quay lại nhìn bờ vai bị cào đầy máu, kéo áo lại và nói với anh ta: "Trước hết đi bệnh viện thăm cha anh đi."

Lữ Phúc Chu gật đầu bất đắc dĩ, đứng dậy đóng cửa.

Ở quê khó bắt xe, anh ta mượn xe máy điện của hàng xóm. 

Khi tôi leo lên xe, theo bản năng, tôi vươn tay ôm lấy eo anh ta.

Toàn thân Lữ Phúc Chu cứng đờ, sau đó dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào mu bàn tay tôi: "Vịn yên xe đi, ôm chặt anh không thở nổi."

Nhưng trong giọng của anh ta mang ý kháng cự rõ rệt. Có lẽ anh ta vẫn nhớ đêm đó, khi Trường Minh nhập vào anh ta, làm chuyện đó với tôi.

Vì vậy, tôi buông tay, nắm lấy yên xe máy điện.

Đến bệnh viện, Lữ Bân đã tỉnh, tình trạng bệnh giời leo cũng khá hơn nhiều, chỉ có phần dưới là hoàn toàn liệt.

Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Lữ Phúc Chu quyết định chuyển Lữ Bân đến bệnh viện ở thành phố, vẫn như lần trước gọi xe cứu thương chở đi. 

Trước khi rời đi, tôi bảo anh ta đổ bỏ những vại rượu thuốc ở quê.

Lữ Phúc Chu chỉ nói: "Cha dùng thứ đó để kiếm tiền, dù sao em đã thả hết đàn rắn đi, cũng không biết đổ ở đâu, để cha tự xử lý."

"Anh có biết cha xây nhà là để tiện cho những người độc thân như ông ở trong đó..." Câu nói tiếp theo tôi thực sự khó nói ra. 

Kết hôn ba năm, ban đầu tôi chỉ về một lần, dịp Tết hàng năm, đều là Lữ Bân đến chỗ chúng tôi. Nhưng Lữ Phúc Chu thì thường xuyên về thăm, thậm chí năm nay xây nhà mới anh ta cũng về vài lần.

Có phải anh ta không biết những việc bẩn thỉu của Lữ Bân? 

Cũng không biết Lữ Bân dùng những thứ đó để ngâm rượu? 

Hoặc anh ta chăm chỉ về quê là vì cũng tham gia vào những việc đó? 

Nhưng dù tôi nói thế nào, Lữ Phúc Chu chỉ im lặng, không còn nổi giận như trước.

Cuối cùng, tôi hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi buồn, cùng anh ta trở về thành phố. 

Việc sắp xếp cho Lữ Bân vào bệnh viện đều do Lữ Phúc Chu tự lo liệu, anh ta cũng ở lại bệnh viện cả ngày.

Nhà cửa dọn dẹp xong, tôi cũng không định thuê nhà bên ngoài, chỉ ở trong nhà một mình.

Sau đó tôi tìm bác sĩ Bạch nói về việc Trường Minh, bác sĩ Bạch cũng xem qua hai mảnh vảy rắn, nói rằng chúng thực sự sẽ bảo vệ tôi, coi như Trường Minh báo ơn việc tôi cứu những con rắn bị ngâm rượu. 

Thỉnh thoảng Lữ Phúc Chu về nhà lấy quần áo và gặp tôi, tôi cảm nhận rõ ràng được sự lạnh nhạt từ anh ta. 

Tôi biết là vì chuyện đó, nhưng tôi không phải nạn nhân sao?

Chuyện này bắt đầu từ cha con họ, hơn nữa để cứu họ, tôi đã phải chịu đựng sợ hãi và giao dịch với yêu rắn Trường Minh. 

Kết quả là gì?

Anh ta lại trách tôi?

Sự việc mấy ngày nay khiến công việc chậm tiến độ, nên tôi cố gắng không nghĩ đến chuyện này, tập trung làm việc.

Nhưng theo thời gian, mỗi ngày trôi qua, mối quan hệ giữa tôi và Lữ Phúc Chu càng trở nên lạnh nhạt đến mức không thể nói chuyện.

Tôi mua trái cây và thực phẩm bổ dưỡng đến thăm Lữ Bân, nhưng ông ta không nói chuyện với tôi, cả hai đều lạnh lùng. 

Dù tôi chủ động làm hòa, nói chuyện với ông ta, cha con họ vẫn đối xử lạnh nhạt với tôi. 

Thậm chí, có thể nói là không che giấu sự căm ghét nữa.

Khoảng hai tháng sau, Lữ Bân hồi phục, trở về nhà. Nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù, như muốn lao vào xé nát quần áo tôi. 

Dù ông ta không còn khả năng đàn ông, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.

Trước đây, khi tình cảm giữa tôi và Lữ Phúc Chu chưa rạn nứt, anh ta sẽ bảo vệ tôi. 

Nhưng bây giờ, vì chuyện của Trường Minh nên anh ta đối xử với tôi lạnh nhạt, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tiếp tục ở lại nhà.

Tôi mượn cớ tăng ca, ở nhờ nhà Tôn Thải Doanh vài ngày rồi trực tiếp đề nghị ly hôn với Lữ Phúc Chu. 

Còn chuyện với Trường Minh, có lẽ đàn ông nào cũng không chấp nhận được. 

Vì Lữ Bân ở nhà, tôi không muốn đối mặt với ông ta, nên hẹn Lữ Phúc Chu ra quán bar Phong Nguyệt Trái để nói chuyện. 

Nghe tôi nói muốn ly hôn, ngoài mặt anh ta không biểu lộ cảm xúc, có lẽ cũng sẽ đồng ý.

Tôi đưa cho anh ta thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn: "Tôi đã chuyển 50 vạn cho cha anh xây nhà ở quê, dưới đây có sao kê ngân hàng, anh có thể xem. Nhà ở quê tôi không thể chia, còn căn nhà hiện tại, anh đã trả tiền cọc, lắp đặt nội thất là tiền của tôi, tiền trả góp hàng tháng tuy trước đây anh trả nhưng cũng không nhiều."

"Số còn lại, tôi sẽ tự trả, nhà này là của tôi, xe và nhà ở quê là của anh, được không?" Tôi tính toán, thực ra Lữ Phúc Chu cũng không thiệt thòi. Trước khi Lữ Bân về quê xây nhà, Lữ Phúc Chu vừa mua xe mới, giá hơn 70 vạn nên không có tiền, phải lấy 50 vạn của tôi.

Những năm qua, đồ đạc của Lữ Bân đều do tôi mua, chi tiêu trong nhà cũng hầu hết do tôi lo liệu. 

Khoản vay nhà tổng cộng hai mươi năm, Lữ Phúc Chu mới trả được hơn hai năm, anh ta cũng không thiệt thòi gì.

Nhưng sau khi tôi nói xong, Lữ Phúc Chu cầm bản thỏa thuận ly hôn nhìn chằm chằm vào tôi: "Nhà thuộc về cô, vậy tôi ở đâu?"

Tôi nghe vậy liền hỏi lại: "Vậy anh muốn chia thế nào?"

"Xe có thể định giá, tôi bù chênh lệch cho cô, nhà chia đôi, người nhận nhà sẽ bù tiền cho người kia. 50 vạn đó là cô cho cha tôi, cô muốn đòi lại thì tìm ông ta, không liên quan gì đến tôi. Cô cũng có thể về ở nhà đó nếu muốn." Lữ Phúc Chu nói xong liền xé bản thỏa thuận ly hôn ném vào thùng rác, còn trừng mắt nhìn tôi: "Tôi biết thẻ của cô vẫn còn nhiều tiền, tất cả đều là tài sản sau hôn nhân, phải chia đều."

Tôi choáng váng trước sự vô liêm sỉ của Lữ Phúc Chu! Xe mất giá rất nhanh, mua lúc hơn 70 vạn, giờ bán lại chắc chỉ còn 20-30 vạn. 

Lúc trước tôi đã khuyên anh ta đừng mua xe đắt như vậy, anh ta nhất quyết nói là cần cho công việc.

Bây giờ lại đòi định giá để chia cho tôi? 

Còn nhà ở quê, ly hôn rồi làm sao tôi có thể về đó ở? 

Đòi tiền của Lữ Bân, anh ta nghĩ rằng tôi đòi được sao?

Tôi uất nghẹn, tức giận bản thân ăn nói vụng về.

Chủ quán bar đưa tôi ly nước trái cây, ý bảo tôi đừng tức giận và nói với Lữ Phúc Chu: "Cả hai từng là vợ chồng, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo. Cô ấy cũng đã cứu cha con anh."

Nhưng Lữ Phúc Chu chỉ trừng mắt nhìn chủ quán: "Có phải hai người đã có gì với nhau nên anh mới nói đỡ cho cô ta?”

Tôi hất thẳng ly nước trái cây trên bàn vào mặt Phúc Chu và hét to: "Cút!"

Có lẽ Lữ Phúc Chu chưa bao giờ thấy tôi như vậy, sững sờ một chút, giơ tay lau rượu trên mặt rồi bước ra ngoài. 

Chủ quán nhìn tôi, lắc đầu nói: "Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, tiền chỉ là vật ngoài thân, đặc biệt là giữa vợ chồng, dây dưa nhiều thứ, nếu dồn ép quá sẽ nảy sinh những ý xấu, không tốt lắm."

Anh ta còn sợ tôi không hiểu, chỉ vào biển hiệu của quán bar sau lưng tôi: "Phong Nguyệt Trái, cô hiểu không? Điều tra hình sự bây giờ cũng thế, nếu một bên vợ hoặc chồng ch\ế\t, bên còn lại sẽ bị tình nghi nhiều nhất."

Tôi hiểu ý của anh ta, nhưng khi nghĩ đến việc bản thân không có lỗi với Lữ Phúc Chu, là anh ta có lỗi với tôi. Kết quả lại bị anh ta đối xử như vậy, lòng tôi tràn đầy oán hận không thể đè nén xuống. 

Cuối cùng, chủ quán bar gọi điện cho Tôn Thải Doanh, nhờ cô ấy đến đón tôi về. 

Những ngày sau đó, tôi tiếp tục dồn hết sức vào công việc. 

Đồng thời cũng phân vân giữa việc từ bỏ tranh giành mọi thứ, không đối đầu với Lữ Phúc Chu nữa. 

Khi tôi đang bối rối không biết phải lựa chọn như thế nào.

Sau ba tháng chiến tranh lạnh, Lữ Phúc Chu chủ động gọi điện cho tôi, nói rằng đã suy nghĩ kỹ, đồng ý ly hôn và chia tài sản theo ý tôi.

Anh ta định đưa Lữ Bân về quê và chuyển đồ, mời tôi về ăn một bữa cơm, rồi cùng đi đăng ký ly hôn ở Cục Dân Chính, sau đó chuyển tên nhà sang tôi. 

Giọng anh ta ôn hòa, dường như mang theo chút áy náy.

Điều kiện duy nhất là tôi đưa cho anh ta cây châm mà bác sĩ Bạch đã đưa để đối phó với Trường Minh, với lý do là sợ Trường Minh trả thù Lữ Bân, coi như đưa cho ông ta phòng thân.

Anh ta nói rất hợp lý và thành khẩn. 

Nhưng khi anh ta đề nghị điều đó, hai mảnh vảy rắn trên vai tôi đột nhiên đau nhói. 

Tôi cảnh giác, nói thẳng với Lữ Phúc Chu: "Sau khi trở về tôi đã trả lại cây châm cho bác sĩ Bạch. Vật đó rất quý giá, tôi không sử dụng nên trả lại cho anh ta."

Đó là sự thật!

Giọng Lữ Phúc Chu có vẻ tiếc nuối nhưng không nói thêm gì, chỉ mời tôi đến nhà và nói sẽ đến đón tôi ở công ty. 

Tôi nghĩ đến mùi rượu rắn không tan trong xe anh ta nên từ chối.

Khi tôi bắt taxi đến nơi, tôi thấy trên bàn bày rất nhiều món ăn, đều do Lữ Bân làm. 

Cửa ra vào đầy những thùng giấy được ghi địa chỉ, có vẻ như Lữ Phúc Chu thực sự muốn chuyển đi. 

Nhưng khi vào nhà, hai mảnh vảy rắn trên vai tôi càng đau nhói, thậm chí như kim châm vào. 

Lữ Bân vẫn nhìn tôi không mấy thiện cảm như cũ, Lữ Phúc Chu tiếp đón và mời tôi ngồi. 

Tôi thực sự không muốn ngồi chung bàn ăn với hai cha con họ nữa, nên lấy ra bản thỏa thuận ly hôn mới in, đưa cho Lữ Phúc Chu: "Ký đi, ký xong tôi sẽ đi.”

Tôi không có ý định sống trong căn nhà này nữa.

Có lẽ Lữ Phúc Chu không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, hơi sửng sốt. 

Khi anh ta đưa tay đón lấy bản thỏa thuận, tôi cảm thấy hai mảnh vảy rắn trên vai đột nhiên đau nhói. 

 

Theo bản năng tôi liền quay đầu lại, thấy Lữ Bân đang cầm một chiếc khăn tay, rót gì đó lên khăn. 

 

Thấy tôi quay lại, ông ta sửng sốt một lát, nói với Lữ Phúc Chu: "Nhanh lên!"

 

Lữ Phúc Chu đột ngột nắm chặt cánh tay tôi, một tay kéo tôi vào lòng và giữ chặt. 

 

Lữ Bân vội vã dùng khăn tay bịt mũi miệng tôi lại, cười lạnh: "Loại thuốc này là do người ngâm rượu rắn chỉ tao pha chế, ngửi một cái là ngã, tao đã dùng nó đối phó với không ít phụ nữ ở làng.” 

 

“Hơn nữa, hiệu quả của loại thuốc này phát tán rất nhanh, xét nghiệm m.á.u cũng không phát hiện ra."

 

Lữ Bân giữ chặt khăn tay đang bịt mũi tôi, lạnh lùng nói: "Có phải chỉ có mùi rượu đúng không?"

 

Tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cơ thể liền mềm nhũn. 

 

Khi Lữ Bân bỏ khăn tay ra, lạnh lùng nói: "Mày nói xem, tranh giành nhà cửa có ích gì, ch\ế\t rồi, những thứ còn lại đều là của con trai tao đúng không?"

Lữ Phúc Chu cũng từ từ thả tôi ra, để mặc tôi ngã xuống trước bàn ăn. 

Tôi nằm trên sàn, cơ thể mềm nhũn, nhưng sự đau nhói từ hai mảnh vảy rắn trên vai giữ cho tôi tỉnh táo. 

Lữ Phúc Chu ngồi xổm bên cạnh tôi, thở dài: "Chu Cầm, anh không muốn như thế này. Nhưng em đã ngủ với con rắn đó, nên anh không thể chạm vào em nữa. Khi ly hôn em cố chấp muốn đòi nhà, đòi tiền, em bảo anh phải làm sao?"

Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng anh ta lấy điện thoại gọi một cuộc gọi, dường như là gọi công ty chuyển nhà, nói họ đã đến dưới nhà, sẽ ngay lập tức lên trên chuyển đồ đi. 

Lữ Bân cười tươi mở tủ, lấy ra một túi nhựa trong suốt. 

Bên trong có một con rắn đen, to bằng cổ tay, giống hệt con rắn ngâm rượu trước đó.

Ông ta thả con rắn trong ống quần của tôi, sau đó nhìn tôi nói: “Là mày hại ch\ế\t người tình của tao, hai tháng gần đây tao cố ý nhờ người tìm con rắn độc như này, lại ngâm nó vào rượu rắn, cho dù nó không chui vào trong người mày thì cũng sẽ cắn ch\ế\t mày .”

“Cảnh sát sẽ cho rằng con rắn bị đè bẹp lần trước mà họ tìm được không phải con rắn gi\ế\t người. Con này mới đúng là từ vại rượu rắn chạy ra rồi trở về trả thù chúng ta. Còn tao và Phúc Chu đang chuyển đồ xuống dưới lầu, đúng lúc tránh được. Lúc trở về, đang ở với nhân viên chuyển nhà thì thấy mày bị rắn cắn ch\ế\t.” Càng nói sắc mặt Lữ Bân càng âm u.

Nhìn chằm chằm tôi nói: “Nếu không phải mày có ý nghĩ độc ác, sao tao lại trở thành thế này. Ch\ế\t như vậy đã hời cho mày rồi. Nếu không phải vì muốn mày ch\ế\t sớm thì tao đã mang mày về quê để giúp chúng tao kiếm thêm nhiều tiền, rồi mới gi\ế\t ch\ế\t mày.”

Tôi cảm giác được vảy rắn xù xì đang bò lên chân.

Tưởng có thể nhúc nhích nhưng không thể động đậy được, ngược lại vảy rắn trên vai lại càng thêm đau đớn.

Lữ Phúc Chu đang ngồi xổm ở một bên, cũng không có ý định cứu tôi.

Lữ Bân còn sờ soạng trên người tôi, hình như đang tìm cây châm của bác sĩ Bạch nhưng không tìm thấy nên véo tôi vài cái cho hả giận.

 

Lữ Phúc Chu nhanh chóng kéo ông ta ra: “Đừng lưu lại dấu vết.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/long-nguoi-nhu-ran/chuong-4.html.]

Đúng lúc đó, di động Lữ Bân vang lên, lập tức ông ta hung dữ liếc mắt trừng tôi một cái, sau đó lại đốt bịch nilon đựng con rắn trên bếp, rồi ném tàn tro còn sót lại vào ống thoát nước.

 

Trước khi đi còn cố ý lấy một que tăm đ.â.m vào đuôi con rắn.

 

Con rắn đó bị đau, lập tức quằn quại trong ống quần rồi há miệng cắn mạnh vào tôi. Lữ Bân nhìn tôi cười, rồi cùng Lữ Phúc Chu mỗi người mang một thùng giấy lớn ra ngoài. 

 

Đồng thời, còn dùng hai thùng giấy để chắn cửa. 

 

Khi ra ngoài, Lữ Phúc Chu quay đầu nhìn tôi một cái. Trong mắt không chút hối hận, chỉ ngập tràn sự lạnh lẽo.

 

Lữ Bân ôm thùng giấy lớn, đẩy Lữ Phúc Chu ra ngoài cửa.

 

Sau khi họ đi, con rắn trong ống quần của tôi càng lúc càng kích động hơn, toàn bộ đuôi rắn đã chui vào trong và quấn chặt lấy bắp chân. Tôi cảm nhận được bắp chân bị căng cứng, cố gắng nhìn xuống, thấy đầu rắn ngẩng lên. Khi nó chuẩn bị cắn xuống, vai tôi đau nhói, một bóng đen chợt lóe lên từ bả vai.

 

Trường Minh mặc một bộ đồ đen hoa văn vàng đứng bên cạnh tôi, duỗi tay kéo con rắn ra khỏi ống quần tôi. 

Mỉm cười nói: "Chu Cầm, lại gặp nhau rồi."

 

Tôi nhìn anh ta, lòng bỗng nhiên dâng lên sự tủi thân. Ngay từ đầu, anh ta đã biết cha con Lữ Phúc Chu là kẻ bạc bẽo, nên mới để lại hai mảnh vảy rắn trên người tôi. 

 

Quả thật, con người còn không bằng rắn! 

 

Tôi cố gắng di chuyển con ngươi, nhìn Trường Minh. Nhưng anh ta lại nhẹ nhàng nói: "Tôi giữ m\ạ\ng sống của cha con họ là vì em muốn họ sống. Giờ họ muốn hại em, thì không cần phải giữ lại nữa!" 

 

Nói xong, anh ta đưa tay lên vai tôi, nhẹ nhàng gỡ hai mảnh vảy rắn mà Lữ Phúc Chu đã cố hết sức cào tôi đến chảy m.á.u vẫn không thể lấy được. 

 

Tôi nhìn Trường Minh cho con rắn đen nuốt hai mảnh vảy rắn đó vào, không hiểu anh ta muốn làm gì.

 

Trường Minh cúi xuống, khẽ hôn lên môi tôi: "Chu Cầm, tôi đang chờ em. Nếu em cảm thấy mệt mỏi với thế giới phức tạp bên ngoài, hãy đến tìm tôi." 

 

Tôi gắng sức để nói chuyện nhưng Trường Minh đã biến mất. 

 

Con rắn đen nuốt hai mảnh vảy rắn vẫn cuộn tròn bên cạnh tôi, không nhúc nhích.

 

Không biết qua bao lâu, tôi nghe tiếng Lữ Bân ngoài cửa: "Còn nhiều thùng lắm, các anh giúp chuyển đi, tôi đi lấy nước cho mọi người." 

 

Hai người mặc đồng phục lao động đi cùng cha con Lữ Phúc Chu từ cửa bước vào. 

 

Lữ Bân thấy tôi nằm trên sàn, ngạc nhiên kêu lên: "Chu Cầm, cô làm sao vậy..." 

 

Ánh mắt ông ta liếc xuống phía dưới eo tôi. 

 

Đúng lúc ông ta đang nhìn, con rắn cuộn tròn bên cạnh tôi bất ngờ bật lên, lao về phía Lữ Bân. Tốc độ di chuyển của con rắn rất nhanh, Lữ Bân còn chưa kịp mở mồm hét lên, con rắn đã quấn chặt cổ ông ta và há miệng cắn xuyên qua yết hầu. 

 

Hai nhân viên chuyển nhà hoảng sợ hét lên, bỏ chạy.

 

Lữ Phúc Chu thấy vậy, dường như mới tỉnh ra, hét lên định chạy theo. Nhưng vừa quay người, con rắn đã quấn chặt lấy chân anh ta. 

 

Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể nhúc nhích.

 

Đúng lúc đó, một bàn tay che kín mắt tôi lại. 

 

Giọng nói ấm áp của Trường Minh vang lên bên tai: "Đừng nhìn." 

 

Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của Lữ Phúc Chu vang lên, mùi m.á.u tanh nồng nặc tràn ngập không khí. Dường như Trường Minh thở dài, tôi lại ngửi thấy mùi rượu thuốc của Lữ Bân và hôn mê bất tỉnh.

 

Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện, bên cạnh là Tôn Thải Doanh, chủ quán bar, còn có cảnh sát Tần và cảnh sát Văn.

 

Sau khi bác sĩ xác nhận tôi không sao, cảnh sát bắt đầu tiến hành tra hỏi. Trừ chuyện Trường Minh tồn tại, tôi kể lại mọi việc. Cảnh sát Tần nghe xong, chỉ trầm ngâm, ghi lại lời khai rồi rời đi, không nói thêm câu gì nữa. 

 

Chủ quán bar tiễn cảnh sát ra ngoài, Tôn Thải Doanh nói với tôi rằng cha con Lữ Phúc Chu đã bị rắn cắn ch\ế\t.

 

Con rắn kia cũng không bỏ chạy, chỉ nằm yên chờ cảnh sát đến bắt.

 

Dù cảnh sát đã xác nhận đó là một con rắn thường thấy trên núi, có hơi to nhưng nó thực sự đã cắn đứt lìa nửa cổ họng của Lữ Bân. 

 

Tuy Lữ Phúc Chu đã tháo camera trong nhà, nhưng camera ngoài cổng vẫn ghi lại được cảnh Lữ Bân mang rắn về nhà. Cũng không ai giải thích được tại sao con rắn không cắn tôi mà lại cắn cha con bọn họ.

 

Tại hiện trường trong nhà, cảnh sát tìm thấy chai rượu thuốc gây mê của Lữ Bân, cùng với bản thỏa thuận ly hôn trên bàn, lịch sử cuộc gọi giữa tôi và Lữ Phúc Chu, có thể chứng minh rằng họ thực sự muốn gi\ế\t tôi.

 

Tôi chỉ ở bệnh viện một ngày, kiểm tra vai thì thấy hai mảnh vảy rắn đã biến mất, hiện tại không còn thấy vảy rắn hiện rõ nữa mà chỉ hiện lên hai vết hồng như cánh hoa. 

 

Sau đó tôi đi hỏi bác sĩ Bạch, anh ta giải thích Xà Thần Trường Minh là thần hộ mệnh của tộc rắn, giống như con người có thần hộ mệnh. Khi loài rắn oán hận đến mức độ nào đó, Trường Minh sẽ xuất hiện để bảo vệ chúng. 

 

Anh ta là Xà Thần nhưng không nhất định phải là con rắn.

 

Cũng như vị thần mà con người tôn thờ không nhất định phải là con người.

 

Cho nên tôi biết thứ nhập vào thân thể Lữ Phúc Chu không phải rắn đen mà là Trường Minh trong lốt rắn.

 

Tại sao lại cùng tôi xảy ra quan hệ như vậy, bác sĩ Bạch cũng không nói rõ, chỉ cho rằng là duyên số.

 

Vì đã xảy ra hai lần án m\ạ\ng ch\ế\t người, lại có ba người ch\ế\t, tôi quyết định rao bán căn nhà. 

 

Sau nhiều lần giảm giá, giống như đã giảm phân nửa so với giá gốc, sau đó cuối cùng nó cũng được một tác giả viết tiểu thuyết kinh dị mua. 

 

Tôi bán xe của Lữ Phúc Chu, quay về quê bán nhà cũ, dù gặp chút trở ngại, nhưng người dân gần đó đều biết đây là nhà mới xây nên vẫn bán được.

 

Như có sự sắp đặt của số phận. Sau khi bán nhà cũ dưới quê trừ hết chi phí bán xe, bán nhà, số tiền tôi nhận được vừa đủ 50 vạn.

 

Đi dạo quanh nhà một vòng, suy nghĩ Trường Minh đã mang những con rắn đi đâu. Hàng xóm kế bên nói với tôi rằng trước kia đằng sau nhà cũ là một sườn núi nhỏ, hình như có một hang động lớn mà rắn sống bên trong. Vài lần Lữ Bân từng cố bắt rắn nhưng chưa bắt được.

 

Lúc này tôi mới chợt nhớ lại, mùa đông năm đó, về nhà với Lữ Phúc Chu, tôi chưa thích ứng được với thời tiết chỗ này nên trên mặt bị nổi mụn. Lữ Bân nói sẽ bắt rắn, hầm gà làm món canh long phụng tranh đấu (*)cho tôi ăn. (* Canh long phụng chỉ canh gà hầm rắn của miền Nam, canh này bổ khí huyết, thông kinh mạch, trẻ con không được ăn.)

 

Chỉ vào hang động lớn đằng sau nhà cũ, nói rằng bên trong có rắn, mùa đông, chúng đang ngủ nên rất dễ bắt.

 

Lúc đó tôi khuyên can Lữ Phúc Chu, nhưng lại sợ Lữ Bân không chịu nên kể với ông ta về chuyện những gia đình trở nên thịnh vượng khi có rắn trông nhà, dặn dò ông ta cho dù biết có hang rắn cũng không được đụng đến.

 

Nhưng tôi không ngờ rằng, lúc Lữ Bân xây lại nhà mới, cố tình đẩy sập hang rắn ở phía sau sườn núi, bắt cả ổ rắn về ngâm rượu.

 

Lúc tôi rời khỏi quê của Lữ Phúc Chu, cũng phân vân muốn đi gặp Trường Minh một lần, nhưng vẫn từ bỏ suy nghĩ này.

 

Nếu không có ý định ở lại, đi gặp thì chỉ khiến nặng lòng.

 

Ở trong núi sâu, cho dù là rời xa lòng người phức tạp nhưng tôi đã quen với sinh hoạt hiện đại, sẽ không chịu nổi khi không có internet, không có điện thoại,  không có điện,....

 

Ăn uống cũng khó khăn, chẳng lẽ cả đời tôi đi đào rau dại ăn?

 

Những ngày tiếp theo, tôi sống thật sự rất bình yên, lấy tiền để mua một căn hộ đơn, khá gần nơi bác sĩ Bạch sống, đối diện nhà Tôn Thải Doanh, tạo cho tôi cảm giác khá an toàn.

 

Công việc khá bận như cũ, có khi lúc tôi nằm một mình trên giường cũng nhớ đến Trường Minh, nhớ đến Lữ Phúc Chu.

 

Vào ngày Sương Giáng, bác sĩ Bạch nhờ Hoa An Phàm, chủ quán bar, nhắn tin cho tôi rằng "Sương Giáng trùng đậu". 

 

Tôi không hiểu nghĩa là gì, tra cứu mới biết đó là lúc động vật bắt đầu chui vào hang động và ngủ đông. 

 

Như vậy là rắn cũng ngủ đông, tôi sẽ không còn sợ gặp rắn khi đi ra ngoài nữa. 

Cũng có nghĩa là Trường Minh cũng ngủ đông rồi. Khi anh ta tỉnh dậy, có lẽ sẽ quên đi mọi chuyện về tôi. 

 

Tối đó, tôi cùng Tôn Thải Doanh ăn lẩu, uống chút rượu, rồi Hoa An Phàm đưa cô ấy về. Tôi uống hơi say một chút, nằm trên giường, không biết sao lại nghĩ về Trường Minh... 

 

Đột nhiên, tôi cảm thấy eo mình trĩu nặng, như có một cánh tay từ trong chăn vòng ra ôm lấy tôi. Tôi mơ hồ quay đầu lại, lập tức đập vào mắt là khuôn mặt đẹp như thần của Trường Minh. 

 

Anh ta ôm tôi vào lòng, cọ nhẹ lên má tôi, rồi chôn đầu vào hõm cổ tôi: "Tôi vẫn luôn chờ em đến tìm tôi, chờ đến Sương Giáng mà em vẫn không đến, nên tôi phải tự mình đến tìm em!"

Lòng tôi nhất thời trào dâng đủ thứ cảm xúc, không biết là vui hay buồn. 

Trường Minh lại thì thầm: "Đừng lo, tôi rất dễ nuôi, không cần ăn uống, mùa đông chỉ cần ngủ, em ôm tôi mỗi đêm là được." 

Nhưng sao anh ta lại ở đây?

Sau đó Trường Minh ôm chặt tôi hơn, thì thầm: "Mùi rượu..."

Tôi còn muốn đáp lời, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị Trường Minh hôn lên môi.

 

Loading...