LƯ MỘC LAN - 11
Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:51:51
Lượt xem: 8,358
Khi tết đến gần, ta càng không có tâm trạng để thu hoạch hoa nữa, vì Hoắc Trì đã trở về.
Vừa về đến nhà, hắn liền đến gặp Hoắc Đình báo cáo kết quả học tập ở Lãng Hiên, đến hôm sau mới ghé qua Phương Tạ Viên.
Hơn nửa năm không gặp, Hoắc Trì đã hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ non nớt ngày trước, mang theo gió tuyết mà đến, trong ánh mắt tràn đầy khí chất của một kẻ kỳ tài bẩm sinh, kiêu hùng và sắc bén.
Hắn mang đến cho ta trang sức và y phục, còn ta thì lấy ra những đôi đệm giày giữ ấm, bảo vệ đầu gối và mũ nỉ đã chuẩn bị sẵn: “Học viện quản lý rất nghiêm ngặt, không cho mang đồ đạc vào. Những thứ này ta cứ cất giữ, rảnh rỗi thì khâu lại, càng khâu càng nhiều.”
Hoắc Trì nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: “Mộc Lan, nàng thật tốt. Những thứ ta mang đến chỉ là mua bằng bạc, còn những gì nàng làm đều là tự tay may vá. Lúc nàng làm những thứ này, chắc chắn đã nghĩ đến ta.”
Dù giờ đây Hoắc Trì đã không còn là đứa trẻ như trước, nhưng ta vẫn không thể tách rời hình ảnh của hắn với tiểu A Trì trong ký ức. Vì vậy, khi hắn nắm tay ta, ta có chút không thoải mái, bèn nói: “Ta nấu rượu nếp và chè trôi nước, để ta múc một bát cho ngài.”
Chúng ta ngồi trên bậc thềm, vừa thưởng thức món ăn nóng hổi, vừa nói về những chuyện đã xảy ra sau thời gian xa cách. Phía sau là bếp lò ấm áp, phía trước là tuyết rơi im lặng không một tiếng động.
Ta luôn cảm thấy rằng, khung cảnh yên bình này sẽ chẳng thể kéo dài quá lâu.
Trong mười ngày đó, ta và Hoắc Trì ít khi gặp nhau. Nếu không phải hắn cùng Hoắc Đình ra ngoài thăm bạn, thì cũng là bận rộn với các đồng môn khác. Ban đêm, nếu về kịp, hắn có thể uống vội bát canh ta nấu, coi như đã là điều may mắn.
Những khi trò chuyện, hắn thường nói về những đạo lý lớn lao mà ta khó hiểu, liên quan đến triều chính, khiến ta không khỏi lo lắng: “Năm xưa nhà họ Hoắc chỉ trong một đêm mà từ vinh hiển rơi vào bần hàn, ta và ngài là người chứng kiến. Từ đó, ta luôn cẩn trọng, không dám coi thường bất kỳ việc gì. Hoắc đại nhân đã giữ chức vị cao suốt nhiều năm, Hoắc phủ dưới sự che chở của ngài ấy mới được hưởng vinh hoa này. Điều ta nghĩ đến không phải là sự phồn thịnh của Hoắc phủ, mà là những nỗ lực mà Hoắc đại nhân phải bỏ ra. Triều đình đấu đá gay gắt, các trọng thần đều bị đẩy lên đỉnh của sóng gió. Ngài sau này sẽ nhập triều làm quan, ở học viện đều là con cháu quan lại, khi giao thiệp chớ để mình bị lợi dụng thành công cụ cho kẻ khác tranh đoạt quyền lực.”
Hoắc Trì cười nhẹ, không để tâm: “Mộc Lan, sao nàng lại lo lắng như vậy? Ta nào phải kẻ vô ơn bội nghĩa mà sẽ đối đầu với Hoắc Đình đườg huynh của ta chứ?”
Hắn kéo nhẹ b.í.m tóc ta, ánh mắt chợt trở nên kỳ lạ: “Sao ta cảm thấy nàng quan tâm đến Hoắc Đình đường huynh nhiều hơn? Còn ta, nàng để ta ở đâu?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ta sao lại không quan tâm đến ngài chứ? Ta chỉ là lo lắng ngài làm sai chuyện, rồi bị Hoắc đại nhân đánh cho tan tác thôi.”
“Giỏi lắm!” Hoắc Trì giả vờ lao đến, ta vừa quay người định né tránh, lại đụng phải một bức tường người. Đất trời quay cuồng, một đôi tay ôm lấy eo ta, giữ ta lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lu-moc-lan/11.html.]
Tưởng là Hoắc Trì, nhưng khi ta đứng vững, mới phát hiện người ta va phải lại là Hoắc Đình, cũng chính ngài ấy đã đỡ ta.
“Tiểu A Trì, ta có chuyện muốn bàn với đệ.”
Hoắc Đình dường như không để ý đến ta, cũng phải, với chiều cao của ngài ấy, nhìn thẳng phía trước khó mà thấy được ta. Nhưng khi ngài ấy đi qua, không biết có phải ta nhìn lầm không, nhưng ta thấy mặt và cổ của ngài thoáng đỏ lên.
Tay phải của ngài nắm chặt thành quyền sau lưng.
***
Hoắc Trì trở lại Học xá chưa đầy một tháng thì Kinh thành bỗng xảy ra một chuyện lớn.
Tể tướng Bành Chiêu - người trọng yếu nhất triều, bỗng đột ngột mất đi đứa con trai yêu quý của mình - Đốc sát ngự sử Bành Diệu Tổ, không có dấu hiệu báo trước.
Những ngày đó trời mưa dầm dề, càng khiến cái c.h.ế.t của vị trọng thần này trở nên u ám và đầy bí ẩn.
Nghe nói Hoắc Đình vừa nhận được tin tức đã lập tức đến phúng viếng, học xá thậm chí còn cho học trò nghỉ, Hoắc Trì cũng phi ngựa quay về.
Ta đang chăm sóc cho gốc cây sơn trà, nhặt hết vỏ cây và xác sâu, chôn xuống một cái hố bên cạnh.
Hoắc Trì ngồi lặng lẽ trong sân, dường như mang theo rất nhiều tâm sự.
“Tể tướng Bành Chiêu và đường huynh từ lâu là đối thủ chính trị của nhau. Gần đây có tin đồn Bành Chiêu đã già, sắp nhường ngôi. Mọi người đều đoán rằng chức vị Tể tướng sẽ về tay ai. Một số cho là Bành Diệu Tổ, số khác lại cho rằng là đường huynh. Giờ đây Bành Diệu Tổ đột ngột qua đời, chỉ sợ đường huynh sẽ gặp rắc rối.”
Ta vẫn tiếp tục cúi đầu lấp đất, Hoắc Trì bước tới giúp ta cầm lấy cái xẻng. Ta nói chậm rãi: “Đã là đối thủ lâu năm, nếu Hoắc đại nhân có ý định khác thì đã hành động từ lâu rồi, cần gì đợi đến hôm nay? Hơn nữa, nếu Hoắc đại nhân thực sự muốn ra tay, tại sao không nhắm thẳng vào Bành Chiêu, cần gì phải vòng vo?”
“Tiểu Mộc Lan, cẩn thận lời nói của nàng!” Hoắc Trì ném vội cái xẻng, đưa tay bịt miệng ta.
Ta gạt tay hắn ra, không hề để tâm: “Ta nói đúng hay không?”