LỪA GẠT NHÀ GẦN TRƯỜNG HỌC - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-07-01 19:33:13
Lượt xem: 704
Ngày hôm sau, anh tôi dẫn theo anh em mà anh gọi từ đội thi công tới, chạy tới căn nhà gần trường học kia của tôi.
Trong lòng tôi có chút bồn chồn nói: "Anh, chúng ta làm như này có hơi quá đáng hay không?"
Anh tôi thở dài nói: "Em yên tâm, có chuyện gì đã có anh ở chỗ này đây, em sợ cái gì?"
Tôi do dự nói: "Vậy để em xem có chìa khóa dự bị hay không."
Tôi còn chưa nói hết lời, anh tôi đã vung gậy lớn lên hô to một tiếng: "Tám mươi!"
Cửa nhà gần trường học trực tiếp bị đập mở ra.
6
"Chuyển!"
Sau khi anh tôi hô to một tiếng, một đám người vọt vào.
Nhanh gọn lấy hết đám đồ phế phẩm trong phòng ra.
Thật đúng lúc, lúc này anh họ và chị dâu họ mua đồ ăn vừa đi vừa cười đi đến.
Nhìn thấy đồ đạc của bọn họ trong phòng đều bị ném ra, trong phòng bị đập đến hỗn loạn.
Anh họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, chỉ thấy mặt anh ta dần dần kìm nén đến đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm, vén tay áo lên đi về phía tôi.
"Đường Tiêu Tiêu! Mẹ nó, hôm qua chịu một bạt tai còn không nhớ lâu, còn tới làm loạn đúng không!"
Nhưng vừa đi được hai bước, anh tôi đã đi từ trong nhà ra, chỉ thấy bảy tám người đàn ông cường tráng vây quanh phía trước tôi, cảnh tượng này khiến anh họ đang nổi giận đùng đùng vô thức dừng bước.
Anh tôi nhíu mày một cái nói: "Đây là em gái tôi, các người có chuyện gì đến nói với tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lua-gat-nha-gan-truong-hoc/chuong-05.html.]
Anh họ nhổ một ngụm nước bọt trên mặt đất: "Cô còn gọi người đúng không? Cô cho rằng tôi sợ cô sao? Vợ, báo cảnh sát!"
Chị dâu họ chớp mắt nghiêm nghị nói: "Đúng! Báo cảnh sát, còn không có vương pháp! Giữa ban ngày lại mang một đám người tới cạy khóa đập nhà, Đường Tiêu Tiêu, lúc này cô hả giận đấy, lát nữa sẽ là lúc cô hối hận."
Vừa dứt lời, chị dâu họ bấm điện thoại báo cảnh sát, lập tức đổi thành giọng nghẹn ngào, ra vẻ mình vừa bất lực vừa hoảng sợ: "Là 110 sao? Nhanh! Mau cho người tới, nhà chúng tôi giữa ban ngày bị đám giặc cướp tới đập phá, hiện giờ đang vây quanh muốn đánh chồng tôi, các anh mau mang nhiều người tới!"
Tôi bình tĩnh nói: "Vẽ chuyện không hợp lẽ thường như thế, cô cảm thấy sẽ có người tin cô sao?"
Chị dâu họ liếc mắt nói: "Tôi mặc kệ, hoặc là cô làm cho cái nhà này trở về hình dáng ban đầu, hoặc là bồi thường cho chúng tôi mười vạn, nếu không lát nữa cảnh sát tới, cô cứ chờ đến lúc vào cục cảnh sát đi!"
Tôi không nhanh không chậm nói: "Các người giống như ký sinh trùng, ỷ lại nhà tôi không đi, còn chiếm suất đi học của con gái tôi, sao còn dám ưỡn n.g.ự.c nghiêm mặt kêu tôi bồi thường cho những phế phẩm kia?"
"Ầm ĩ cái gì? Ầm ĩ cái gì? Tản ra, tản ra! Ai báo cảnh sát đấy?"
Chỉ thấy một cảnh sát nhân dân mồ hôi đầm đìa chạy tới, sau lưng có mười mấy cảnh sát cầm gậy phòng ngừa bạo lực và khiên chắn.
Chị dâu họ lúc này trông thấy cảnh sát giống như thấy được cứu tinh.
Cô ta hung tợn chỉ vào người của tôi và anh tôi, nói: "Các anh tới rồi! Chính là bọn họ đập nhà tôi, còn đánh người!"
7
Cảnh sát nhân dân kia đánh giá một phen, phát hiện hiện trường không có người bị thương, không nể mặt hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Trước khi bọn họ phỉ báng tôi, tôi nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Cảnh sát quay đầu nghiêm nghị hỏi chị dâu họ: "Chút tranh chấp của gia đình sao lại lung tung báo cảnh sát giả?"
Chị dâu họ hớn hở ngụy biện: "Mặc kệ tranh chấp gì, bọn họ mạnh mẽ xông vào nhà dân đập nhà tôi, chuyện này ngài cũng nhìn thấy chứ?"