Luật Lệ Truyện Cổ Grimm - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-17 07:17:25
Lượt xem: 296
Bữa tối đã xong, bảy chú lùn còn chưa kịp động đũa, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Mụ phù thủy đẩy cửa bước vào, trên tay mụ ta không phải là quả táo đỏ, mà là một chùm nho đen.
"Mọi người, xin thứ lỗi cho ta đột ngột không mời mà tới." Mụ phù thủy giơ chùm nho trong tay lên, chậm rãi nói: "Chùm nho này, chỉ cần ăn một quả, là có thể thực hiện một điều ước."
Tôi cẩn thận đếm, tổng cộng có bảy quả nho.
Phàm ăn toàn thân béo ú là người đầu tiên lao tới, không khách sáo cắn một quả nho.
"Ta muốn cả đời ăn không hết đồ ăn ngon!"
Hắn vừa dứt lời, thức ăn trên bàn ăn liền biến đổi kỳ lạ, một con gà mọc ra bảy cái chân và cánh. Phàm ăn hai mắt sáng rực nằm bò trên bàn và ăn, dù hắn ăn bao nhiêu, thức ăn cũng sẽ tự mọc lại.
Dục vọng là người thứ hai tiến lên, hắn cắn quả nho, chỉ vào Bạch Tuyết nói: "Ta muốn mười người vợ xinh đẹp như nàng ấy."
Vừa dứt lời, trong nhà xuất hiện mười người phụ nữ giống hệt Bạch Tuyết, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, tất cả đều là những con rối gỗ cứng đờ.
Người thứ ba thử là Tham lam, hắn một hơi hái ba quả nho, tự mình ăn hết:
"Ta muốn trở thành người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, ta muốn trở thành hoàng tử giàu có nhất thế giới, ta muốn cưới được người phụ nữ hoàn hảo nhất thế giới!"
Nói một hơi ba điều ước, hắn biến thành một hoàng tử đẹp trai vô song, bên cạnh là một người phụ nữ hoàn mỹ không tì vết. Hai người vừa hôn nhau, trong miệng người phụ nữ liền phun ra vô số vàng bạc châu báu.
Ngay sau đó, Kiêu ngạo hùng hổ cướp lấy một quả nho, "Ta muốn tất cả bảy chú lùn đều phải nghe lệnh ta!"
Hắn vừa dứt lời, Phàm ăn ngừng ăn, Dục vọng nằm im trên người con rối, Tham lam ôm thỏi vàng, vẻ mặt ngây dại, Phẫn nộ và Đố kỵ còn chưa kịp ăn nho cũng trở nên bất động.
"Ngu xuẩn, lũ ngu ngốc chỉ biết làm lợi cho người khác, ha ha... ha ha... ha ha ha ha..."
Kiêu ngạo tự mãn nhìn đám chú lùn trong nhà mặc hắn sai khiến, đắc ý cười lớn, không hề nhận ra Bạch Tuyết đã hái quả nho cuối cùng.
"Đừng ăn! Mụ phù thủy không có ý tốt!"
Tôi và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đồng thanh hét lên, nhưng chưa kịp ngăn cản, cô ấy đã nuốt quả nho đen xuống, lạnh lùng nói: "Tôi muốn giải trừ lời nguyền, rời khỏi nơi này."
Vừa dứt lời, túp lều gỗ bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh kỳ lạ trong cổ họng Bạch Tuyết.
"Mẹ ơi, mẹ ơi."
Bạch Tuyết kinh hoàng nhìn quanh tìm kiếm, nhưng nguồn phát ra âm thanh chính là quả nho cô ấy vừa nuốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/luat-le-truyen-co-grimm/chuong-4.html.]
【Thức ăn không biết nói, nếu phát hiện thức ăn biết nói, xin đừng ăn, hãy tiêu hủy nó ngay lập tức.】
Bạch Tuyết đã vi phạm quy tắc.
Gương mặt trẻ trung xinh đẹp trong nháy mắt trở nên vàng vọt héo úa, bụng cô ấy dần dần phình to như một quả bóng khổng lồ, chằng chịt những đường vân màu tím đỏ đáng sợ.
Một giọng trẻ thơ ngây thơ vang lên từ trong bụng.
"Mẹ ơi, mẹ ơi."
Mụ phù thủy đỡ lấy Bạch Tuyết tay chân bủn rủn, kéo cô ấy ra ngoài:
"Bạch Tuyết thân yêu, chúc mừng ngươi đã mang thai dòng m.á.u cao quý của hoàng gia. Ta sẽ đưa ngươi về lâu đài, tổ chức hôn lễ long trọng với hoàng tử."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ và tôi cùng nhau đuổi theo ra ngoài, nhưng phát hiện Bạch Tuyết và mụ phù thủy đã biến mất khỏi tầm mắt.
Cô ấy quả thực đã thực hiện được điều ước của mình: Rời khỏi nơi này.
Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân đều đều.
"Bạch Tuyết... đi rồi... không có... người hầu..."
Tôi kinh hoàng quay đầu lại, thấy Kiêu ngạo dẫn theo đám chú lùn đang tiến về phía chúng tôi.
"Các ngươi... đáng ghét... phải... ở lại..."
Chết tiệt.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tôi và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ không kịp suy nghĩ, chạy về phía rừng sâu. Nhưng đám chú lùn điều khiển con rối Bạch Tuyết vừa tạo ra, không chút khó khăn đuổi theo chúng tôi.
Khoảng cách ngày càng gần.
Móng vuốt của con rối sắp túm được váy tôi.
Đột nhiên, một chiếc xe ngựa quen thuộc từ xa chạy đến, tôi và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ dùng hết sức bình sinh lao về phía trước, thành công ngã vào trong xe ngựa bí ngô.
"May nhờ có Lọ Lem, nếu không chúng ta đã c.h.ế.t trong tay đám chú lùn điên rồ đó rồi."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ ngồi phịch xuống chỉnh lại mũ.
Tôi không tán thành lời cô ấy, bởi vì tôi chú ý tới góc xe ngựa, có một chiếc giày thủy tinh dính đầy máu.
Trên xe ngoại trừ tôi và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, không còn ai khác.