Lưỡng Thế Hoan - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-03-22 15:02:11
Lượt xem: 1,849
Hoa Dương là đích nữ duy nhất của đương kim hoàng thượng, hôn lễ của nàng cực kì xa hoa, long trọng.
Chu Tụng Thời nắm lấy tay ta, nhẹ giọng nói:
"Hoa Dương khi còn nhỏ, sức khỏe vốn rất tốt, thường xuyên đi du ngoạn ở trong kinh thành với Tạ Thanh Dương, sau này khi mẫu hậu tự tử, hoàng hậu tìm một cái cớ đem Hoa Dương về bên cạnh. Từ đó về sau, sức khỏe của nàng liền mỗi ngày một yếu đi."
"Mười năm trước, ta bị hoàng hậu hãm hại, tính mạng treo trên sợi chỉ. Hoa Dương chảy nước mắt nói với ta, nàng vốn sống không bao lâu nữa, có thể vì ta tránh một mạng, nàng ở dưới cửu tuyền cũng có thể ăn nói với mẫu hậu rồi."
Trong giọng nói của hắn, có sự đau đớn trầm lắng, nét mặt lại bình tĩnh không dao động.
Trong lòng ta cũng bi thương không nói được gì, chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh hắn.
Chu Tụng Thời thở dài một hơi, nhìn ta nói:
"A Nguyên, sau ngày hôm nay, tất cả mọi việc đều sẽ ổn thỏa. Ta muốn nàng ở bên cạnh ta, nhìn giang sơn này đổi chủ!"
" Được."
Ta ôm lấy hắn thật chặt.
"Chu Tụng Thời, người có thể làm được!"
Bên ngoài người hầu đi qua đi lại đã vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay, người ở bên ngoài đến tham gia hôn lễ nhiều vô kể.
Hôm nay, hoàng thượng đưa theo hoàng hậu đến chủ trì hôn lễ cho Hoa Dương tại Điện Minh Đức.
Chu Tụng Thời đội mũ phượng, vai quàng khăn thuộc về Hoa Dương, đẹp tới mức khiến người ta không dám khinh nhờn.
Nếu như Hoa Dương còn sống, cũng sẽ là dáng vẻ đẹp nghiêng thành này, mang theo tất cả những lời chúc phúc gả cho Tạ Thanh Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/luong-the-hoan/chuong-8.html.]
Ta cải trang tiểu thái giám, hầu hạ bên cạnh Chu Tụng Thời.
Khi Tạ Thanh Dương đến đón người, trong ánh mắt của hắn hiện lên một chút hốt hoảng.
Thời khắc này, hắn dường như nhớ tới Hoa Dương chăng.
Ta nhớ tới ngày trước nói chuyện cùng với Tạ Thanh Dương, hắn thường nói với ta về Hoa Dương trước năm 12 tuổi, trong giọng nói có chứa bùi ngùi và nhớ nhung mà ngày đó ta không hiểu.
"Nàng ấy rất thích cười, cũng rất dễ dàng vui vẻ. Có khoảng thời gian sức khỏe của nàng ấy thật sự không tốt, bị trói buộc ở trong cung không có cách nào ra ngoài. Ta mua một chút kẹo ở bên ngoài bỏ vào trống lắc cho nàng ấy chơi, nàng ấy liền vô cùng vui vẻ."
"Hoa Dương là một người vô cùng kiên nhẫn, nàng ấy rất thích vẽ, có đôi khi vừa vẽ đã là cả một canh giờ."
" Khi mà tiên hoàng hậu còn sống, đáng nhẽ muốn chúng ta..........."
Trước đây ta còn nghi hoặc Hoa Dương qua lời kể của Tạ Thanh Dương với Hoa Dương mà ta quen vốn không hề giống nhau.
Hoa Dương mà ta quen thường xuyên không vui, cũng chẳng có chút kiên nhẫn gì cả.
Ta còn cố ý đi tìm Chu Tụng Thời, hỏi hắn:
"Người hồi nhỏ thùy mị động lòng người, tại sao khi trưởng thành rồi, liền biến thành dáng vẻ như thế này?"
Hắn chỉ là dựa vào bên cạnh lan can cho cá ăn, biểu cảm trong nháy mắt trống rỗng, ý tứ cảm xúc không rõ ràng nói:
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Hoa Dương trong trí nhớ của Tạ Thanh Dương chính là như vậy."
Ta vốn định hỏi đến cùng, hắn liền bày ra vẻ mặt dọa nạt bắt đầu dạy dỗ ta, chỉ biết ra ngoài chơi, không biết giúp hắn dùng bữa. Ta cảm thấy chột dạ, liền cứ như vậy bị hắn chuyển chủ đề nói chuyện.
Bây giờ nghĩ lại, Hoa Dương thuộc về Tạ Thanh Dương sớm đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.