Lương y đạo đức giả - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-06-26 19:19:15
Lượt xem: 2,007
Tôi theo bản năng bắt lấy tay hắn: “Phó Minh, anh mau theo em, Huyên Huyên cần...”
Phó Minh hất tay tôi ra, có chút phiền não: “Dương Lâm, em đừng gây rối, Thiến Thiến và con cô ấy đều bị trọng thương, bọn họ cần anh.”
Tôi đứng tại chỗ nhìn hắn càng đi càng xa, nhịn không được hét lên vì tức giận: “Phó Minh anh không phải con người, Huyên Huyên đang ở trong phòng phẩu thuật.”
“Em nói bậy bạ gì thế?” Phó Minh quay đầu nhìn về phía tôi, nhỏi giọng: “Cho dù em uống lộn thuốc, cũng không thể dùng Huyên Huyên làm cái cớ.”
Hắn thở dài: “Anh nói rất nhiều lần, năm đó là anh mắc nợ Thiến Thiến, cho nên anh mới giúp đỡ cô ấy nhiều một chút, anh và cô ấy chẳng có quan hệ gì cả. Em không nên cố tình gây sự, làm chậm trễ quá trình điều trị của con gái Thiến Thiến.”
Câu nói cuối cùng, hắn dường như ẩn đi nụ cười, lông mày nhíu chặt.
“Phó Minh,” quai hàm của tôi hơi co giật, gần như nghiến răng: “Con gái anh và con gái Dư Thiến Thiến, chỉ có thể cứu một người, rốt cuộc anh cứu ai?”
“Lương y như từ mẫu, trong mắt anh không có tư tình, chỉ có bệnh nhân.”
Hắn nói xong câu đó, liền khẩn trương chạy về phía Dư Thiến Thiến.
Phó Minh gần như ôm Dư Thiến Thiến vào trong ngực, vừa đi vừa an ủi: “Không có việc gì, có anh ở đây, anh sẽ không rời khỏi em.”
Bóng dáng hai người biến mất trước hành lang, tôi nhìn thấy Dư Thiến Thiến hơi nghiêng đầu.
Trên khuôn mặt thanh thuần kia không còn vẻ ngây thơ đáng yêu, thay vào đó là sự đắc ý và khiêu khích.
3
“Phó Minh, anh sẽ hối hận cả đời!” Tôi dùng hết toàn bộ sức lực hét một câu về phía bọn họ, nhưng đáp lại tôi chỉ có hành lang trống rỗng.
Phó Minh không chịu đến, tôi chỉ có thể trở lại cửa phòng phẫu thuật, chờ đợi kết quả. Cả thân thể và tâm hồn đều đau đớn, chống đỡ không nỗi, tôi ngã ngồi trên mặt đất.
Lúc tôi ngơ ngác ngồi trên mặt đất, vẫn là vị đồng nghiệp vừa rồi của Phó Minh đỡ tôi dậy, lòng bàn tay ấm áp, đưa một ly nước nóng vào tay tôi.
“Chị dâu, chị đừng đau buồn, bác sĩ bên trong đều là bác sĩ tốt nhất của bệnh viện.” Đôi mắt anh ấy chân thành: “Bây giờ ngẫm lại lời đề nghị vừa rồi của tôi cũng không tốt lắm, nhỡ cảm xúc của Phó Minh d.a.o động lại càng thêm khó giải quyết. Tôi dẫn chị đi xử lý vết thương trước, nếu không Phó Minh sẽ đau lòng.”
Tôi thì thào lẩm bẩm: “Phó Minh sẽ đau lòng sao...”
Không đâu.
Chồng tôi, Phó Minh cho tới bây giờ đều cảm thấy tôi là một người đàn ông trong lốt phụ nữ, hắn hoàn toàn quên mất tôi cũng là phụ nữ, cũng cần được che chở.
Phó Minh luôn bận rộn, từ sau khi Huyên Huyên sinh ra số lần hắn về nhà càng ít.
Tôi dùng cách nuôi con của người phụ nữ goá bụa để nuôi Huyên Huyên từ nhỏ đến lớn như bây giờ. Tôi cũng từ một thiếu nữ không hiểu gì biến thành một v.ú em siêu cấp, làm tất cả mọi việc từ việc nhỏ như thay bóng đèn, đến việc lớn như thay lốp xe.
Mỗi khi tôi nói: “Phó Minh, anh không thể giúp em sao?” Hắn luôn từ chối và nói: “Anh không nghi ngờ năng lực của em”
Trong đại dịch Covid-19, tôi và Huyên Huyên bị cách ly ở nhà, thức ăn trong nhà còn rất ít, nếu không có cộng đồng đưa tới, hai mẹ con chúng tôi không biết sẽ bị đói bao lâu.
Còn Phó Minh lại cùng hai mẹ con Dư Thiến Thiến cách ly chung trong một căn phòng, nguyên nhân là vì ngày đó hắn sợ Dư Thiến Thiến đói bụng, đặc biệt đi đưa đồ ăn cho cô ta.
Có một lần, Phó Minh cho Huyên Huyên ăn xoài bị dị ứng, dẫn đến ngạt thở. Hắn bình tĩnh nói: “Anh làm sao biết Huyên Huyên khác người như vậy? Những đứa trẻ khác đều không có việc gì.”
Khoảng khắc đó tôi rõ ràng biết, những đứa trẻ khác trong miệng hắn chính là con gái của Dư Thiến Thiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/luong-y-dao-duc-gia/phan-2.html.]
Tôi và Phó Minh vì chuyện của Dư Thiến Thiến mà cãi vã vài lần, lần nào cũng mang bộ mặt chán ghét.
“Thiến Thiến goá bụa, chồng cô ấy c..hết rồi, một người mẹ đơn thân, anh nên chăm sóc nhiều một chút, đúng không?”
Trong đầu không ngừng hồi tưởng những chuyện đã qua, sự phẫn nộ như ép tôi không thở nổi.
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Huyên Huyên được đẩy ra.
Trên người con bé cắm đầy ống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết không có một chút huyết sắc.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống thở dài: “Đưa tới hơi muộn, mất m..áu quá nhiều, chỉ sợ có khả năng các cơ quan nội tạng suy kiệt, có lẽ chỉ có thể qua được vài ngày.”
Tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, nước mắt tôi rơi như mưa. Nhìn con gái hôn mê trước giường bệnh, tôi gọi điện thoại cho luật sư: “Luật sư Địch, tôi muốn ly hôn...”
4
24 giờ sau, Huyên Huyên mở mắt một cách kỳ diệu.
Tôi mừng quá oà khóc, lại không dám ôm thân thể dang cắm đầy ống của con gái, chỉ có thể nhìn con bé vừa khóc vừa cười.
“Mẹ, mẹ, con không sao...”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nhưng ai ngờ ngày hôm sau, con bé lại rơi vào hôn mê.
Tim của tôi lại lập tức bị nâng lên cổ họng.
Đến ngày thứ ba, bác sĩ điều trị nói: “Tình trạng của con gái cô không được tốt lắm, hãy để những người cần gặp gặp mặt một lần.”
Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ.
Sau khi từ phòng bệnh đi ra, tôi quỳ thụp trên mặt đất, hai tay nắm chặt, móng tay khảm vào trong thịt, thế nhưng, tôi lại không có cảm giác gì.
Tôi che miệng mình, co giật, bất lực, cố không phát ra một tiếng.
Lại qua hai phút, tôi lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, gọi điện thoại cho người nhà.
Rất nhanh, ba mẹ, anh họ và em họ tôi đều đi tới bệnh viện.
Phó Minh là trẻ mồ côi do nhà chúng tôi giúp đỡ, hắn đã không còn người thân từ lâu.
Cả nhà đều ngồi vây quanh giường bệnh của Huyên Huyên, mọi người đều tràn ngập đau buồn. Nhưng mà, chỉ có một người, trước sau vẫn không xuất hiện, là cha đẻ của Huyên Huyên, Phó Minh, hắn vẫn không nhận điện thoại của tôi, thậm chí còn chặn liên lạc.
Trước kia hắn cũng từng làm như vậy, qua một tuần sau mới bỏ chặn. Tuy rằng tôi tức giận, nhưng chỉ cảm thấy hắn ấu trĩ. Bây giờ hắn vẫn làm như vậy, tôi lại hận hắn thấu xương.
Tôi cầm lấy điện thoại của anh họ ra ngoài gọi cho hắn: “Phó Minh!”
Nhưng mới vừa nói một câu đã bị hắn cắt ngang: “Dương Lâm anh biết là em, em đừng càn quấy, hiện tại anh đang làm kiểm tra cho mẹ con Thiến Thiến, có chuyện gì đợi lát nữa nói sau.”
Tiếng tít tít bận rộn từ trong điện thoại truyền đến.
Người đầu tiên lên tiếng là bố mẹ tôi: “Nó nghe điện thoại à? Nói như thế nào? Phó Minh đã xảy ra chuyện gì? Huyên Huyên hấp hối rồi, còn không chịu tới gặp. Phó Minh làm chồng của con như thế nào? Làm cha của Huyên Huyên như thế nào vậy?”