Lương y đạo đức giả - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-06-26 19:19:37
Lượt xem: 3,338
6
Khuôn mặt vốn trắng nõn của cô ta sưng lên, không còn ngây thơ đáng yêu như lúc tới nữa.
Dư Thiến Thiến che mặt, nhìn tôi, qua vài giây mới khóc sướt mướt: “Cô Dương, vì sao cô lại đánh tôi...”
“Em điên rồi, Dương Lâm!” Phó Minh xông tới đưa mẹ con Dư Thiến Thiến ra phía sau, trầm giọng nói: “Em có gì bất mãn thì tới tìm anh, Thiến Thiến không biết gì cả.”
Tôi tức giận: “Tôi đánh vì các người, cặp đôi chó m..á đã hại c..hết con gái tôi, tôi không đánh c..hết cô ta, tôi sẽ thẹn với Huyên Huyên.”
Phó Minh muốn ngăn tôi lại, anh họ và em họ tôi đẩy cửa bước vào lập tức khống chế hắn.
Tôi dùng sức túm lấy mái tóc dài của Dư Thiến Thiến, nghe tiếng thét chói tai của cô ta, tôi mới cảm giác tức giận hơi tiêu tán một chút.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đáng tiếc, như vậy còn chưa đủ.
“Dương Lâm, dừng tay!”
Tôi mặc kệ Phó Minh hét to, lại cho Dư Thiến Thiến mấy cái tát. Cuối cùng cô ta không còn giả bộ đáng thương nữa, kéo đứa bé chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Người đâu, đánh người rồi!”
Phó Minh còn muốn chỉ trích tôi, anh họ và em họ chặn trước người tôi. Anh họ ném Đơn ly hôn do luật sư Địch soạn thảo lên mặt Phó Minh: “Ký tên rồi cút cho tao!”
Ánh mắt Phó Minh thay đổi, cuối cùng bại trận: “Dương Lâm, anh sẽ không ly hôn, chuyện của Thiến Thiến, em chờ anh giải thích rõ ràng.”
Hắn nói xong liền đuổi theo bóng lưng Dư Thiến Thiến.
Anh họ và em họ an ủi tôi: “Đàn ông mà, còn nhiều, hiện tại quan trọng là tang lễ của Huyên Huyên.”
Tôi bình tĩnh gật đầu: “Em hiểu, nhưng em phải đến bệnh viện kiểm tra trước.”
Chuyện tang lễ nhờ mọi người trước, em kiểm tra xong sẽ trở về.
Anh họ và em họ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đồng ý.
Ngày hôm đó, cảnh sát liền tìm đến tôi, nói tôi bị tình nghi đánh người khác muốn đưa tôi về đồn. Tôi lấy bản báo cáo giám định tinh thần đã sớm chuẩn bị đặt trước mặt cảnh sát: “Con gái tôi vừa qua đời hôm trước, còn tôi vừa được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”
Nói xong, tôi khóc nấc lên.
Anh cảnh sát trẻ tuổi đứng đầu nhất thời có chút luống cuống tay chân, nhưng có lẽ hiểu được việc tôi mất đi người thân.
Vì thế, tôi làm xong một biên bản ghi giản liền trở lại bệnh viện.
Dư Thiến Thiến thấy tôi thoải mái trở lại phòng bệnh, sắc mặt cứng đờ một chút.
Tôi đi thẳng về phía cô ta.
Cô ta hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước, vẻ mặt hốt hoảng.
Tôi dùng sức đụng mạnh vào bả vai của cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng để cho tôi gặp lại cô, sau này gặp một lần tôi đánh một lần!”
Ánh mắt Dư Thiến Thiến nhìn tôi có chút sợ hãi lại có chút căm hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/luong-y-dao-duc-gia/phan-4.html.]
Ngày xuất viện Phó Minh đến đón tôi, lại bị tôi tát một cái: “Phó Minh, nếu như anh còn là con người, còn xem Huyên Huyên là con của anh, trong ngày tang lễ đừng để cho tôi thất vọng.”
Nhưng đến ngày tang lễ, Phó Minh không xuất hiện.
Bạn bè thân quyến mắng hắn một trận.
Nửa giờ sau, hắn mới vội vàng chạy tới.
Tôi cười khẩy: “Muộn thế này, lại ở cùng Dư Thiến Thiến nhỉ? Lần này là té xỉu? Ho khan? Hay là sốt?”
Sắc mặt Phó Minh khó coi, hắn cười khổ: “Dương Lâm, anh van cầu em, đừng náo loạn, hôm nay là tang lễ của Huyên Huyên.”
“Anh cũng biết hôm nay là tang lễ của Huyên Huyên!”, tôi lớn tiếng chất vấn: “Vậy tại sao anh lại đến muộn?”
Phó Minh bị tôi chặn họng đến á khẩu không trả lời được.
Một số bà con xa ngày đó không ở bệnh viện, căn bản không biết chuyện của Phó Minh. Bây giờ dưới sự giải thích của anh họ và em họ, mọi người nhất thời chỉ trỏ hắn:
“Con gái hạ táng, còn bên cạnh người phụ nữ khác, tôi khinh.”
“Thảo nào Lâm Lâm muốn ly hôn với hắn, thì ra là có người phụ nữ khác.”
“Tôi nghe nói ngày Huyên Huyên và Dương Lâm xảy ra tai nạn, Phó Minh chó má này cứu con gái của tiểu tam mà không đi cứu Huyên Huyên.”
「…….」
Mặt Phó Minh lúc xanh lúc đỏ, rất khó coi. Nhưng hắn muốn đi lại không đi được, chỉ có thể cúi đầu giả c..hết.
Lúc tro cốt Huyên Huyên được bưng ra, Phó Minh còn muốn vươn tay, lại bị anh họ đẩy ngã xuống đất: “Đồ ch..ó, trước khi Huyên Huyên c..hết không xem con bé là con gái, sau khi c..hết còn muốn chạm vào tro cốt của con bé? Mày không có tư cách!”
7
Cuối cùng Phó Minh bị một nhóm người thân thích ngăn cản, ngay cả mộ Huyên Huyên cũng không cho hắn đi vào.
Tôi sờ tên con gái viết bằng chữ đỏ trên bia mộ: “Huyên Huyên, con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người hại c..hết con!”
Từ sau ngày tang lễ bị đuổi đi, Phó Minh không trở về nhà nữa. Cũng không biết là sợ đối mặt với tôi, hay là sợ bị tôi đuổi đi. Hắn dứt khoát ngủ ở phòng trực của bệnh viện. Tôi nhân tiện đổi mật khẩu khóa điện tử trong nhà.
Ngày thường hắn đến khu chung cư mẹ con Dư Thiến Thiến ở, đưa chút đồ ăn và đồ uống. Tôi nhìn những bức ảnh do thám tử tư gửi tới. Dư Thiến Thiến xách đồ, Phó Minh ôm con của cô ta, hai người nhìn nhau cười, đi trên đường, tựa như người một nhà.
Cảm giác buồn nôn từ đáy lòng dâng lên.
“Con gái qua đời mới được vài ngày, tên khốn kiếp này làm sao có thể cười được.”
Anh họ và em họ đem ảnh chụp tôi in ra cùng với những bức thư kể chuyện Phó Minh ngoại tình bỏ vào trong từng phong thư, gửi tới từng nhà trong khu chung cư của Dư Thiến Thiến. Đặc biệt là ở những hộ gia đình cùng lầu 4 với Dư Thiến Thiến, toàn bộ hành lang, đều dán đầy ảnh chụp của bọn họ.
Tôi thì đăng nhập vào diễn đàn của bệnh viện Phó Minh. Sau khi dùng tài khoản của Phó Minh đăng nhập, tôi gửi ảnh chụp của hắn cùng Dư Thiến Thiến lên, hơn nữa miêu tả cụ thể từng câu từng chữ Phó Minh lúc ấy bỏ lại con gái bị trọng thương để đi cứu con gái chỉ bị chấn động não của Dư Thiến Thiến.
Buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn oanh tạc của Phó Minh. Bởi vì hack wechat và số điện thoại của hắn, hắn dùng số khác tiếp tục tìm tôi.