Lưu Phương Cảnh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-30 03:15:31
Lượt xem: 5,139
Hắn chỉ tay vào mặt ta, giận dữ mắng: “Đồ đàn bà ngu muội! Phụ thân nói gì thì đáp ứng là được, ngươi vì một đại tẩu của nhà mẹ đẻ mà dám cãi lời phụ thân, đúng là chẳng ra thể thống gì.”
“Huống hồ phụ thân ta nói cũng chẳng sai.”
Hắn run rẩy kéo ta quỳ xuống, cùng hắn dập đầu xin lỗi phụ thân.
Trong ánh mắt khó chịu của cha mẹ chồng, ta sững sờ cúi đầu, trở về phòng.
Ta nghĩ, Trình Tụng chỉ vì giữ thể diện cho phụ thân hắn nên mới nặng tay với ta. Nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn không xin lỗi ta.
Hắn không cảm thấy lời phụ thân của mình sai, cũng không cảm thấy việc đánh ta là sai.
Từ nhỏ đến lớn, phụ mẫu, huynh trưởng và đại tẩu chưa từng động đến một sợi tóc của ta. Vậy mà hắn, nhờ làm phu quân ta mới có thể nương nhờ nhị thúc ta, nay lại dám vì mấy lời hồ đồ của phụ thân hắn mà quay sang đánh ta?
Kể từ ngày đó, ta kiên quyết đòi ngủ riêng, mỗi lần đối diện với ánh mắt nồng nhiệt giả tạo của hắn trước mặt người khác, ta lại cảm thấy lạnh cả người.
Hắn có thể không yêu ta, nhưng không thể không tôn trọng ta.
Thà rằng hắn lạnh nhạt với ta, đừng giả vờ như chúng ta là một đôi tâm đầu ý hợp.
Trong đêm lạnh giá, ta lặng lẽ ngồi dậy khoác áo, đi gọi nữ y đến và hỏi: “Có phải ngày sinh của đại tẩu sắp đến rồi không?”
Nữ y gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng vì trước kia đã theo chăm sóc bên cạnh đại tẩu. Ta dẫn nàng ra khỏi phủ, theo ánh trăng mà trở về nhà.
Lòng ta nóng như lửa đốt, vừa bước vào cửa đã lao thẳng đến viện của đại tẩu.
Quả nhiên, các nha hoàn và bà đỡ ra vào tất bật, ai cũng mang vẻ mặt sốt ruột.
Ta đưa nữ y vào trong: “Ngươi mau vào chăm sóc đại tẩu, ta đi báo với phụ mẫu.”
Mẫu thân thấy ta mang nữ y về, chỉ gật đầu bảo: “Đúng là đại tẩu con không uổng công đã thương yêu con.”
Rồi bà lo lắng nói: “Con đi sớm như vậy, chắc chưa kịp xin phép cha mẹ chồng phải không?”
Mẫu thân không rõ những gì ta đã trải qua, ta chỉ im lặng lắc đầu.
Mẫu thân nhận ra điều gì bất thường, định hỏi thêm, nhưng ta chuyển đề tài: “Con đi xem đại tẩu đã, đợi nàng mẹ tròn con vuông rồi tính tiếp.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bà hiểu ý, ra hiệu cho phụ thân. Phụ thân bèn khoác áo ra ngoại viện. Nếu bên nhà họ Trình phát hiện ta vắng mặt mà đến đây tìm, ông cũng có thể ra mặt đối phó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/luu-phuong-canh/chuong-9.html.]
Trong phòng sinh, không khí hỗn loạn và đầy mùi tanh, ta vừa bước vào đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của đại tẩu.
Mọi tạp niệm trong đầu lập tức tan biến, ta vội quỳ xuống cạnh giường, nắm lấy tay nàng đang bấu vào thành giường.
Nếu nàng đau quá thì cứ bấu vào tay ta, còn hơn là bấu vào giường.
“Đại tẩu, muội đến đây với tẩu rồi.” Lời ta vừa dứt, toàn thân đã run lên.
Người từng tao nhã như vậy, nay đầu tóc rối bù, mồ hôi và nước mắt thấm ướt vạt áo, như thể cả mạng sống đang bị rút cạn.
Đại tẩu mơ hồ nhìn ta một cái, khẽ gọi: “Tùng… Tùng Nguyệt…”
Chỉ một tiếng gọi ấy, ta đã phải cắn chặt răng, sợ rằng sẽ bật khóc mà mang đến điều không may.
Đại ca chờ bên ngoài bình phong, Trình Ỷ đứng cạnh, có lẽ vì ghi nhớ ân tình “chuyện cưới hỏi là nhỏ, mạng người là lớn” mà đại tẩu đã nói, nên nàng cũng giúp một tay đun nước.
Đại ca lo đến mức đi vòng quanh, liên tục hỏi ta xem đại tẩu thế nào rồi.
Ta không biết phải trả lời ra sao, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y đại tẩu, cùng bà đỡ giúp nàng điều khí, dồn sức.
Quá trưa, đại tẩu mới sinh hạ một bé gái.
Nàng sức cùng lực kiệt mà thiếp đi, mọi người đều vây quanh xem đứa trẻ trong tã, chỉ có mẫu thân mang khăn đến, cùng ta chăm sóc cho đại tẩu.
Sau khi nữ y kiểm tra xong, bảo rằng đại tẩu đã qua cơn nguy kịch, chúng ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn mẫu thân, ta chợt nhận ra mái tóc vốn đen nhánh của bà nay đã điểm vài sợi bạc.
Không kìm lòng được, ta ôm lấy mẫu thân, nghẹn ngào hỏi: “Mẫu thân, năm xưa khi sinh con và đại ca, người cũng phải chịu nỗi đau đớn như thế sao?”
Bà nhẹ nhàng vuốt ve má ta: “Phải đó, khi ấy cũng đối mặt với tình trạng sống chec mong manh. Phụ thân con nói rằng, ông ở bên giường, bị ta tát mấy cái mà ta cũng chẳng nhớ.”
Mẫu thân mỉm cười với ta, rồi thở dài một hơi, nói tiếp: “Sau này, thấy con và đại ca lớn lên khỏe mạnh, ngày ngày ríu rít gây ồn bên tai, bao nhiêu đau đớn cũng dần quên đi hết.”
Sinh con rồi nuôi dạy, những người mẹ có thể sinh con ra và nuôi dưỡng chúng nên người, đều là những người vĩ đại nhất thế gian.
Mẫu thân thấy ta trầm ngâm, bèn hỏi: “Nói đi, ở nhà chồng con đã gặp phải chuyện gì mà phải đường đột về nhà thế này?”
Ta liếc nhìn mẫu thân, lầm bầm: “Nếu con nói ra, sợ rằng người sẽ mắng là con đáng đời.”