Ly Ảnh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:30:16
Lượt xem: 36
5.
Lúc Thôi Bảo Yến rời đi, sắc mặt cô ta trông thật khó coi.
Ta sờ sờ cằm khẳng định : “ Cô ta ghét ta.”
Lục Lan: “ Muội ấy thích ta, ta đối tốt với nàng nên muội ấy tức giận.”
“ Như thế, nếu huynh cũng thích cô ta thì không cần đối tốt với ta, ta có thể đi nơi khác ở.”
Ta dựa theo quy tắc bạn lữ của yêu tộc nói: “ Nếu huynh thích một người, thì không thể vì một người khác mà xem nhẹ cảm nhận của nàng ta, phải đặt nàng ta ở vị trí thứ nhất, như thế tình cảm của các người mới có thể bền lâu được.”
“ Bây giờ huynh đi xin lỗi nàng ta, nhanh chóng làm hòa đi.”
Lục Lan nhếc nhẹ khóe môi.
“ Nói đúng lắm, ta đã đặt người ta thích lên vị trí thứ nhất rồi, chúng ta về phủ thôi nào.”
Ta: ? ?
6.
Những ngày ở phủ tướng quân rất thoái mãi lại rảnh rỗi.
Lục Lan bận rộn quân vụ, thỉnh thoảng có thời gian rảnh thì sẽ mang ta đi tửu lâu ăn cơm, uống trà, nghe kịch, xem tạp kĩ.
Ta xem đến hoa mắt chóng mặt luôn !
Yêu tộc không có nhiều trò như vậy, mọi người đều bận tu luyện, chỉ có nhưngx động vật nhỏ chưa mở linh trí mới thích l.i.ế.m chân, l.i.ế.m lông, nằm ngửa bụng phơi nắng.
Ta cảm thấy bản thân ta đã dần dần hòa nhập được với loài người, cũng dần hiểu được ánh mắt mà Lục Lan nhìn ta.
Có một số việc thật sự không thể hiểu được, nhưng một khi đã hiểu, con người thường bị luống cuống, không biết phải đối mặt như thế nào.
May là ta không phải người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-anh/chuong-3.html.]
Ta là một con thỏ, Hehe.
Thỏ yêu bọn ta coi trọng “ đã làm thì làm cho xong”, tùy tâm sở dục, không kho lắng về tương lai, chỉ cần hiện tại vui vẻ là được.
Trà Đào Cam Sả
Ta nhận ý tốt, nhanh chóng cho phép Lục Lan gia nhập vào lãnh địa của bản thân.
Thôi Bảo Yến rất nhanh đã nhận ra rằng, cô ta đối với tất cả chuyện của Lục Lan đều rất nhạy cảm.
Cô ta chạy tới Lục phủ, chất vấn Lục Lan: “Rõ ràng là huynh quen biết muội trước, tại sao huynh lại thích cô ta ?”
“ Cô ta lai lịch không rõ ràng, làm sao mà biết cô ta có mưu đồ gì hay không !”
“ Lục đại ca, huynh nhìn muội này, muội mới là người phù hợp nhất với huynh đó !”
Thôi Bảo Yến vừa khóc vừa náo, tay đ.ấ.m chân đá, không có một chút xíu dáng vẻ của môt thiên kim tiểu thư dòng dõi quý tộc nuôi dưỡng ra.
Nhưng điều khiến cô ta suy sụp nhất chính là: Cô ta buồn, nhưng Lục Lan không bước tới an ủi, mà ngược lại còn giấu ta sau lưng, như thể sợ cô ta nhất thời nóng lòng là làm ta bị thương.
Hắn thở dài một hơi.
“Bảo Yến, muội cũng biết đấy, ta đối với muội không phải là tình cảm nam nữ, từ nhỏ đến lớn, ta chỉ xem muội như muội muội thôi.”
“ Giữa chúng ta không có hôn ước, cũng không có bất kì lời hứa nào liên quan đến loại tình cảm đó, muội hà tất phải như thế này.”
“ Trên đời này nam nhân tốt có rất nhiều, chỉ cần muội muốn, Thôi bá phụ sẽ tự mình tìm cho muội một mối hôn sự tốt.”
Ta đứng sau lưng Lục Lan, nhìn sắc mặt của Thôi bảo Yến càng lúc càng tệ, Lục Lan vừa dứt lời, cô ta đã thở không ra hơi, lăn ra bất tỉnh luôn.
Hiển nhiên là Lục Lan cũng không đoán trước được sẽ như thế.
Hắn ngu luôn rồi, vội vàng sai người bế Thôi Bảo Yến vào phòng, sau đó đi tìm đại phu.
Cũng may Thôi Bảo Yến chỉ là tức giận quá mức , cấp hỏa công tâm, không có vấn đề gì lớn.
Đợi cô ta khỏe hơn một chút, liền bị đưa trở về Thôi phủ.