LY CA - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-12 11:05:41
Lượt xem: 688
Tôi cười mắng anh: “em muốn một con có lông, cho nên anh mua cho em một con có vỏ!”
Lâm Triết vội vàng giải thích: “Nuôi tốt thì cũng có thể có lông. Em chưa từng nghe nói đến rùa lông xanh sao?”
Một lúc sau, anh cúi đầu có chút thất vọng nói: “Bây giờ anh không có tiền, sau này có tiền anh sẽ mua cho em, được không?”
Tôi ôm chặt chiếc hộp, hôn lên người anh khuôn mặt vui vẻ nói:
"Em rất hạnh phúc, em thích nó!”
Sau đó, chúng tôi gọi Eleven là con trai của chúng tôi.
Lúc tôi lười thay nước, Lâm Triết vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm với rùa: “Nhìn mẹ con đi, cô ấy cũng không quan tâm sống ch. ế. t của con, chỉ có cha đối xử tốt với con.”
Mà hiện tại, không biết bao lâu rồi anh ấy chưa thăm Eleven.
Lâm Triết còn đang giải thích, hắn hối hận nói: “anh chỉ là nhất thời không khống chế được, người phụ nữ kia quá gợi cảm!”
“Vợ, em tin anh một lần, anh đáng chết, anh là đồ ngốc, em có thể đánh hoặc mắng anh cũng được, nhưng.. đừng chia tay anh..."
Anh đáng thương nằm trên đùi tôi: "Làm ơn."
Từ trước đến nay anh ta luôn biết cách đối phó với tôi.
Lúc trước khi anh ta bí mật bán một bài hát do tôi viết lời cho anh ta, tôi đã rất tức giận và đề cập đến việc chia tay.
Anh ta cũng chiêu lạc mềm buộc chặt, cầu xin tôi, cuối cùng dụ dỗ tôi thành công.
Tôi chạm vào tóc Lâm Triết, nhỏ giọng nói: "Lâm Triết, tìm kiếm sự mới lạ là bản năng của động vật, nhưng là con người không thể như súc sinh."
Lâm Triết dừng lại, trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn có thể kìm nén được nhẹ nhàng nói:
"Em nói đúng, anh hiểu."
Tôi tiếp tục: "Anh không phải là người duy nhất cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ này. Hai người ở bên nhau một thời gian dài, mọi sự tươi mới sẽ biến mất."
"Nhưng Lâm Triết, tôi cũng từng có cơ hội để phản bội, không phải là tôi không thể, chỉ là tôi không muốn làm tổn thương anh."
Lâm Triết im lặng.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Khi tôi còn đi học có một số bạn nam đã theo đuổi tôi, thậm chí có cả sinh viên top 1 trường bên cạnh, sau cuộc thi biện luận đã gửi WeChat mời tôi ăn cơm.
Tôi từ chối không chút do dự.
Tuy nhiên, sau đó Lâm Triết thấy được cuộc trò chuyện, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mất bình tĩnh như vậy, giận dữ hỏi tôi có tình cảm gì với người đó không.
Tôi không hiểu, tức giận nói: "Anh không tin em sao?"
Đôi mắt của Lâm Triết dần dần đỏ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-ca/chuong-5.html.]
Anh ta ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay che mặt, trong giọng nói có chút run rẩy.
“Thư Ninh, em không biết, anh rất sợ.”
“Người như em sao có thể bằng lòng ở bên một người như anh? Đôi khi anh luôn cảm thấy đây là một giấc mơ, sợ rằng khi tỉnh dậy thì em sẽ biến mất."
Lúc đó tôi rất đau lòng ôm anh ta thật chặt, hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa.
Ai có thể nghĩ rằng anh ta sẽ là người đầu tiên rời đi?
Tôi đẩy anh ta một cách chậm rãi nhưng kiên quyết: “Lâm Triết, chúng ta không có khả năng.”
Anh ta có chút tức giận ngẩng đầu lên, có lẽ vì cầu xin tôi lâu như vậy mà bị từ chối thật mất mặt.
Bây giờ anh ta đã nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người ta la hét, gọi anh ta là thầy Lâm.
Anh ta không còn là Lâm Triết rúc trong tầng hầm nữa.
Quả nhiên, Lâm Triết đứng dậy, vẻ mặt thay đổi, lạnh lùng nhìn tôi:
“Thư Ninh, anh sai rồi, anh thừa nhận.”
“Nhưng với địa vị hiện tại của anh, việc phụ nữ vồ lấy là chuyện bình thường, anh đã từ chối rất nhiều lần. Nhưng, CMN, anh cũng không phải là thần thánh, phạm sai lầm cũng là bình thường."
"Như thế này còn chưa đủ sao? Em muốn gì mà anh không cho em."
Tôi nhìn người đàn ông tôi yêu bao năm mà há hốc miệng không nói được lời nào.
Anh ta trở nên xa lạ đến mức tôi thậm chí không nhận ra.
Tôi đứng dậy, lặng lẽ xách vali đi ra ngoài.
Tôi không muốn cuộc chia tay trở nên quá tồi tệ, với nhiều khóc lóc, cãi vã, hai người biết hết điểm yếu của nhau lại g. iế. t nhau.
Dừng tại đây thôi.
Lâm Triết tức giận hất tung mọi thứ trên bàn xuống sàn:
“Cô…mẹ nó, cô nghĩ là tôi không thể sống thiếu cô à? Hiện tại có nhiều người tranh giành viết lời cho tôi!”
“Cô đi rồi thì đừng có quay!”
"Thư Ninh!" Anh ta run rẩy hét lên.
Tôi không quay lại, ôm
Eleven rồi đóng cửa lại.
Một cánh cửa giống như núi và biển, ngăn cách hoàn toàn chúng ta.