Lý Hoàn - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-28 21:49:03
Lượt xem: 2,576
Đêm khuya, ta lại mơ một giấc mơ.
Trong mơ, ta nhìn thấy Trân Nhi tỷ tỷ mặc bộ đồ trắng mỏng manh, tuyệt vọng đứng dưới gốc cây tùng già trên núi Tuyết Ưng, run rẩy đưa bàn tay gầy guộc, trắng bệch về phía ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta đau lòng khôn xiết: "Tỷ tỷ, là ai! Là ai đã bắt nạt tỷ?"
Trân Nhi tỷ tỷ trước mặt ta khóc nức nở: "Là sơn thần trên núi Tuyết Ưng. Hắn bắt nạt ta cô độc, bắt nạt ta nghèo hèn, mắng ta chỉ là một hồn ma vất vưởng, vậy mà lại hoang tưởng làm thần nữ. Bây giờ, hắn dẫn theo đám yêu quái đập phá tượng thần nữ, chiếm cứ miếu thờ, Tiểu Hoàn, tỷ tỷ không còn nơi nào để đi nữa rồi..."
Ta lập tức kinh hãi: "Tỷ tỷ đợi ta, ta sẽ đi treo cổ tự tử, cùng tỷ g i ế t c h ế t tên sơn thần chó má đó!"
"Tiểu Hoàn! Đừng! Muội chỉ cần đúc lại tượng vàng thần nữ là được, có tượng vàng rồi, tỷ sẽ không còn sợ bọn chúng nữa."
"Được! Tỷ tỷ đợi ta! Tỷ tỷ đợi ta!"
Bóng dáng Trân Nhi tỷ tỷ dần dần mờ nhạt trước mắt ta, biến mất vào hư không, nhưng đôi bàn tay trắng bệch như xương khô kia vẫn cố gắng vươn về phía ta.
"Muội muội tốt, tỷ tỷ đợi muội... đợi muội..."
"Tỷ tỷ!"Ta lao người về phía trước muốn túm lấy nàng, nhưng nàng lại đột ngột bị một cơn lốc xoáy màu đen cuốn đi, hét lên một tiếng thất thanh, ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.
Ngoài cửa sổ, đêm khuya lạnh lẽo, ánh trăng sáng vằng vặc, còn trong phòng, ta thở hổn hển, chưa hết bàng hoàng.
Tính toán ngày tháng mới giật mình nhận ra, thì ra hôm nay là sinh nhật của Trân Nhi tỷ tỷ.
Canh tư sáng sớm, việc đầu tiên là thắp hương cho bài vị của Trân Nhi tỷ tỷ như thường lệ.
Nấu nướng, chiên bánh, tiếp đón những vị khách đến sớm ở Biện Kinh, đợi đợt khách đầu tiên dần dần tản đi, ta mới lên lầu đánh thức Phật Lưu, giục nó mặc quần áo, rửa mặt, ăn sáng.
"Nào, lăn cho tròn trịa, chắc nịch nào."
Nhìn nó nhắm mắt nhai bánh gạo nếp do nhà họ Lư tặng, ta cầm quả trứng luộc lăn qua lăn lại trên người nó, lăn đến mức nó cười khanh khách.
"Tỷ tỷ, tỷ lăn trứng cho ta làm gì vậy? Hôm nay đâu phải sinh nhật ta."
Ta trợn mắt nhìn nó: "Hôm nay là sinh nhật của tỷ tỷ ngươi đấy. Ngươi là người thân duy nhất trên đời này của tỷ ấy, không lăn cho ngươi thì lăn cho ai?"
"Sao tỷ biết?"
"Ta và tỷ ấy là tỷ muội tốt, từng dập đầu kết nghĩa trước tượng thần nữ, không có chuyện gì mà không nói với nhau, sao ta lại không biết chứ? Ngược lại là đứa nhỏ vô tâm như ngươi, đến cả sinh nhật của tỷ tỷ ruột mình mà cũng không nhớ."
Phật Lưu bĩu môi: "Ta còn chưa gặp tỷ ấy bao giờ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-hoan/chuong-12.html.]
"Từ nay trở đi, ngươi phải nhớ kỹ, mùng hai tháng mười là sinh nhật của tỷ tỷ ngươi. Tỷ ấy đã chịu nhiều khổ sở vì ngươi, ngươi phải nhớ kỹ cả đời."
Một cô nương hiền lành, tốt bụng như Trân Nhi tỷ tỷ, năm mười một tuổi đã bị đưa đến chùa Từ Ân, nơi cách xa nhà hàng nghìn dặm, những cay đắng, tủi nhục mà tỷ ấy phải chịu đựng, há có thể nói hết bằng lời.
Vì giấc mơ kinh hãi đó, mà mấy ngày liền ta luôn cảm thấy bất an, đầu óc cứ lâng lâng.
Lư Cảnh đến tiệm ăn canh cay, trong lúc lơ đãng, ta đã làm đổ cả đĩa dưa muối mới muối lên bộ đồ lụa màu tím của hắn.
"Á, xin lỗi, xin lỗi."
Trong lúc luống cuống, ta dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ lau mạnh lên bộ đồ của hắn, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt hắn dần dần đỏ bừng.
"Tiểu Hoàn, có chuyện gì thì đừng giấu ta." Hắn thấy ta ủ rũ, giọng nói đầy vẻ lo lắng.
Ta lúng túng gật đầu, đột nhiên nghiêng đầu hỏi: "Xây dựng lại một ngôi miếu cần bao nhiêu tiền?"
"Khó nói lắm, một trăm quan cũng được, một vạn quan cũng được."
"Nếu ngôi miếu đó ở trên núi, đường đi lại khó khăn thì sao?"
"Vậy thì ít nhất cũng phải một ngàn quan."
Ta kinh hãi, thốt lên: "Bao nhiêu? Một ngàn quan?"
Ta vất vả nhiều tháng trời, cũng chỉ mới tích cóp được tám, chín mươi quan. Một ngàn quan, chẳng phải ta phải bán bánh vòng đến năm con khỉ à?
Quan trọng là Trân Nhi tỷ tỷ đang chờ ta giải cứu.
Thấy sắc mặt ta tái nhợt, Lư Cảnh đột ngột đứng dậy, nắm lấy tay áo ta: "Ngươi thực sự gặp khó khăn sao? Cần một ngàn quan? Đừng lo lắng, ta có."
"Không cần đâu, ta không trả nổi."
"Ta lại thiếu chút tiền ấy sao? !"Hắn buột miệng nói với vẻ hơi giận.
Ta sững sờ đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng rối như tơ vò.
Nhận ra mình đã lỡ lời, hắn buông tay áo ta ra, hơi lúng túng giải thích: "Mấy năm nay, số tiền ta cho người khác, không phải vạn quan cũng phải ngàn quan, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, không đáng là bao. Hai tỷ đệ các ngươi có ơn với Lư gia, nếu ngươi gặp khó khăn, ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ta nói như vậy không phải là có ý sỉ nhục ngươi, mà là vì lo lắng cho ngươi."
Gió thu ở Biện Kinh mát mẻ, trong lành, nhưng trên trán hắn lại lấm tấm mồ hôi, một nam tử cao lớn, cường tráng, một võ quan tòng lục phẩm trong triều, vậy mà lại có vẻ căng thẳng.