Ly Hôn Đi, Cảm Ơn! - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:14:53
Lượt xem: 49
Mãi đến khi 《Vẫn Lạc》tung áp phích và video quảng cáo của vở kịch, Cố Châu mới vội vàng trở về nhà.
Tôi vẫn khóa cửa như thường lệ.
Cố Châu tức giận luôn tục đập cửa, thậm chí là đá luôn cửa.
‘Ầm ầm’ tiếng đập cửa có chút kinh người nên tôi lặng lẽ nhét một cây kéo vào trong tay áo.
Tôi không có ý muốn đ.â.m hắn, nhưng nếu hắn ra tay đánh tôi, tôi cũng không cần ngại đâu.
Dù sao thì trước đây tôi cũng từng bị hắn tát một lần rồi.
Chất lượng cửa của nhà họ Cố tốt thật, mặc dù hắn ở bên ngoài nổi điên cũng được nữa tiếng đồng hồ nhưng mà cửa phòng vẫn không hề hấn gì.
Chờ hắn bình tĩnh một chút, giúp việc trong nhà mới dám đưa chờ khóa dự phòng cho hắn
Thời khắc này tai tôi lại vô cùng nhạy, thậm chí còn nghe được cả tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Hắn đi vào lạnh lùng nhìn tôi: “Một là cô đến gặp người phụ trách hủy hợp đồng, hai là tôi giúp cô hủy, chọn đi”
Tôi nhìn hắn: “Hủy hợp đồng phải bồi thường rất nhiều tiền, tôi không có nhiều tiền đến vậy”
Cố Châu cười lạnh: “Nhà họ Cố còn không nuôi nổi một người như cô sao? Không cần lo chuyện tiền bạc”
“Nếu tôi không hủy thì sao?”
Tôi cãi nhau với hắn.
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
Hắn tức giận nói: “Khương An, cô nghĩ cô quan trọng lắm hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-hon-di-cam-on-xtlf/chuong-9.html.]
“Tất cả những gì cô có bây giờ, bao bao gồm cả Khương thị, có cái nào mà không dùng tiền của tôi”
“Cô nghĩ bản thân cô còn có lựa chọn khác sao?”
Tôi im lặng, bình tĩnh nói: “Anh có cho tôi cơ hội ra ngoài kiếm tiền à?”
Hầu như những người bạn cùng lớp tốt nghiệp cùng lúc với tôi bây đều là vũ công hoặc giáo viên, có thể kiếm được hàng chục nghìn cho một buổi biểu diễn.
Khi còn học đại học, tôi luôn xuất sắc hơn người khác.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.
Toàn bộ điểm yếu của tôi đều bị Cố Châu nắm trong lòng bàn tay, tôi có liều mạng giãy giụa, nhưng thứ tôi nhận lại được là sự giam cầm ngày một quá đáng hết lần này đến lần khác.
Tôi thở dài: “Tại sao tôi không được”
“Anh đã cướp đi biết bao cơ hội tôi cố gắng để giành được rồi dâng cho Mạnh Gia Nịnh. Vị trí hiện tại của tôi và cô ta cũng không có liên quan gì đến nhau, tại sao anh luôn muốn cướp hết tất cả của tôi?”
Cố Châu cười lạnh: “Khiêu vũ ở trên sân khấu thì đàng hoàng lắm sao”
“Cô có biết ở bên dưới khán đài mấy tên đàn ông khác nói cái gì không? Bọn họ đều dùng những lời lẽ dâm loạn để nói về cô!”
Tôi có chút tức giận nói: “Việc mình làm thì bản thân mình biết, tại sao phải để ý đến lời của người khác làm gì?”
“Cô không để ý, nhưng tôi để ý”
Cố Châu nhướng mày nói: “Chỉ cần cô còn là phu nhân của Cố thị ngày nào, thì ngày đó cô cũng đừng có nghĩ đến việc đứng trên sân khấu nữa”
“...”
Cuộc cãi vã kết thúc với việc Cố Châu đạp cửa đi ra ngoài.