Ly Hôn Ở Tuổi 70 - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:07:36
Lượt xem: 175
Người ta nói "tình đầu khó quên", huống hồ là người tình đầu, nên Thẩm Chi Châu coi bà ta là ánh trăng sáng cả đời cũng là điều dễ hiểu.
"Em là Mục Vân phải không? Em nhỏ tuổi hơn anh Chi Châu, vậy cũng nhỏ tuổi hơn chị, chị nên gọi em là em gái." Bà ta mỉm cười, "Thực xin lỗi, vì chị mà em và anh Chi Châu xảy ra mâu thuẫn."
Tôi không lên tiếng, bà ta vẫn dịu dàng mỉm cười, chậm rãi nói:
"Em gái Mục Vân, thực ra em không cần phải bận tâm vì chuyện này. Chị và anh Chi Châu, chỉ là thực hiện một lời hẹn ước từ mấy chục năm trước thôi."
“Có lẽ em không biết, năm đó chị và Chi Châu học đại học, từng ước hẹn sẽ cùng nhau đi khắp thế gian. Buổi họp lớp 20 năm sau đó khiến bọn chị nhận ra rằng mình đã già rồi, nếu không đi ngắm nhìn thế giới, e rằng sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Nói ra cũng buồn cười, lời hứa năm 20 tuổi, đến năm 50 tuổi mới bắt đầu thực hiện.”
Tôi cũng cong môi cười, "Vậy nên chị vượt ngàn dặm xa xôi đến thành phố này, ngồi trước mặt tôi, chỉ để kể cho tôi nghe câu chuyện tình yêu của hai người sao?"
"Mục Vân à, hôn nhân là hôn nhân, tình yêu là tình yêu, chị không tin em sống nửa đời người rồi mà vẫn không phân biệt được điều này. Có lẽ em sẽ không tin, nhưng chị và Chi Châu chưa từng có ý định làm tổn thương em."
Giọng bà ta ôn tồn, khóe mắt hàm chứa ý cười, nhưng tôi lại nhìn thấy sự khiêu khích ẩn giấu trong nụ cười ấy.
Vì vậy, tôi đứng dậy thanh toán tiền cà phê trên bàn, nhìn thẳng vào mắt bà ta và nói nghiêm túc:
"Tôi không hiểu hôn nhân và tình yêu có thể tách rời hay không, nhưng tôi nghĩ chị hoặc Thẩm Chi Châu, hoàn toàn có thể nói với tôi sớm hơn. Dù sao cũng chỉ là một ông già, nếu chị muốn, tôi nhường cho chị đấy."
"Cà phê tôi chưa từng uống, cũng không quen uống, nhưng chị đường xa đến đây, tôi vẫn nên làm tròn bổn phận của chủ nhà."
"Ngoài ra, cũng khổ cho chị rồi, cả đời làm kẻ thứ ba không thể lộ diện, vất vả từ tiểu tam trở thành lão tam."
Tôi lại cười, "Cũng không trách chị năm nay vội vàng đến đây, nếu không đến, như chị nói, e rằng không kịp nữa rồi."
Sắc mặt bà ta đột nhiên thay đổi, tôi xoay người rời đi.
Nhưng ở cửa quán cà phê, tôi lại nhìn thấy Thẩm Chi Châu mặt mày tái nhợt, ông ta đưa tay kéo tôi: "A Vân, em..."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi lùi lại một bước, "Ký chưa?"
Tay ông ta buông thõng xuống, nhỏ giọng giải thích: "Mọi chuyện không như em nghĩ, em... thật sự muốn đi đến bước này sao? Chúng ta đã sống với nhau cả đời, chúng ta còn..."
"Thẩm Chi Châu, rốt cuộc khi nào thì ông mới có thể có chút trách nhiệm?"
Tôi cười lạnh: "Năm 20 tuổi ông không có trách nhiệm, không dám đấu tranh với bố mẹ vợ vì tình yêu đích thực, năm 50 tuổi ông công thành danh toại, cũng không dám thẳng thắn đối mặt với hôn nhân và ngoại tình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-hon-o-tuoi-70/phan-4.html.]
"Bây giờ ông 75 tuổi rồi, vẫn không có dũng khí dám làm dám chịu. Ông mãi mãi như vậy, trốn sau lưng phụ nữ, vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?"
Ông ta đứng chôn chân tại chỗ, vẻ mặt có chút hoảng hốt và bất lực.
6.
Thẩm Chi Châu cuối cùng cũng ký vào đơn ly hôn.
Con trai Thẩm Dục không nhịn được đến tìm tôi, đầu dây bên kia cậu ta nổi giận lôi đình:
"Mẹ! Con thật sự không hiểu mẹ đang nghĩ gì nữa, bằng tầm tuổi này rồi còn thật sự muốn ly hôn, gia đình cả đời nói bỏ là bỏ sao?"
"Còn cả việc phân chia tài sản nữa, bố đúng là quá chiều mẹ rồi, mẹ tự xem xem có công bằng không? Phần lớn thu nhập trong nhà đều do bố kiếm ra, dựa vào cái gì mà mẹ lại lấy đi nhiều như vậy?"
Tôi bình tĩnh nói:
"Con đã hơn 30 tuổi rồi, lẽ ra phải học qua một từ gọi là tài sản chung của vợ chồng. Hơn nữa, con thử nghĩ kỹ xem, trong 20 năm con chưa trưởng thành, rốt cuộc là ai nuôi sống cái nhà này."
"Ngoài ra, tuy mẹ đã tầm này tuổi rồi, nhưng cũng mới 70 tuổi, chẳng lẽ 70 tuổi là phải xuống mồ rồi sao?"
Cậu ta nghẹn lời, lại cao giọng cãi:
"Đúng, mẹ cũng đã có công lao với gia đình này, nhưng việc mẹ làm, cùng lắm chỉ là việc của người giúp việc, chỉ cần bỏ tiền ra ai cũng làm được, dựa vào đâu lại chia của bố nhiều tiền như vậy?"
Tôi tức đến bật cười, "Thẩm Dục, chẳng lẽ mẹ sinh ra một cục xá xíu sao? Bố con là người có lỗi, cho dù là ra đi tay trắng, cũng là đáng đời ông ta."
"Con thay vì ở đây gây chuyện với mẹ, chi bằng nghĩ xem khi người dì Trần Uyển hiểu chuyện của con bước vào cửa, số tài sản ít ỏi của bố con, lại có thêm một người thừa kế hợp pháp."
"Mục Vân, mẹ thật sự là lòng dạ sắt đá. Dì Trần dịu dàng hiểu chuyện, không giống như mẹ chỉ biết đến tiền, cũng khó trách bố con chọn dì ấy mà không chọn mẹ..."
Tôi không muốn nghe cậu ta nói nhảm nữa, liền cúp máy.
Nửa tháng sau, tôi nhìn thấy bức ảnh gia đình Thẩm Dục đăng trên mạng.
Trần Uyển nép vào bên cạnh Thẩm Chi Châu, tay dắt cháu trai, gia đình 5 người vui vẻ hòa thuận.
Con trai viết trong bài đăng: "Cha là tấm gương cả đời của con, nửa đời trở về, tình yêu đích thực vẫn ở bên cạnh."
Ngay lập tức nhận được vô số lượt like của cư dân mạng, trong đó có một bình luận nhanh chóng được đưa lên top.