Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ly hôn phải làm từ sớm - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-07 10:12:01
Lượt xem: 348

1. Trước hôn lễ bảy ngày khi tôi đang thử váy cưới thì cũng có lướt qua Weibo bạn gái cũ của Tạ Trầm.

 

Tạ Trầm và cô ta mười ngón tay đan vào nhau.

 

Caption là: “Vẫn yêu như xưa.”

 

Ba phút sau, tôi lướt thấy bình luận của Tạ Trầm: “Anh muốn tiếp tục cùng em quấn quýt si mê.”

 

Nếu tôi không phải là vợ Tạ Trầm thì đây đúng là một màn công bố quay lại đầy lãng mạn.

 

Nhân viên giới thiệu ở cửa hàng váy cưới thấy tôi nhìn chằm chằm điện thoại di động rất lâu mà không nói chuyện thì hỏi: “Chị Tức Mặc cảm thấy có chỗ nào không hài lòng sao ạ?”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc váy cưới trắng tinh trong tủ kính của mình.

 

Váy cưới này được đặt làm dựa theo sở thích của tôi.

 

Vốn dĩ là vô cùng hài lòng.

 

Cho nên mới định chụp ảnh rồi gửi cho Tạ Trầm, ai ngờ lại phát hiện được một việc hoang đường đến thế.

 

Tôi miễn cưỡng đáp lại cô ấy bằng một nụ cười: “Có chút việc thôi.”

 

Tôi đứng dậy ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho Tạ Trầm, anh ta tắt máy. Liền sau đó anh ta gửi lại một tin nhắn: “Đang họp.”

 

Đúng là hôm trước anh ta đi công tác.

 

Nói là có một hạng mục rất quan trọng cần có sự xuất hiện của anh ta.

 

Bây giờ xem ra thật sự rất quan trọng, là hạng mục trăm triệu ở trên giường cơ mà.

 

Một tiếng sau Tạ Trầm gọi lại cho tôi.

 

Giọng nói bên ở đầu dây bên kia của anh ta rất nhẹ nhàng: “Mặc Mặc, có chuyện gì không?”

 

Nghe giọng điệu là biết liền, anh ta còn chưa biết chuyện của mình với bạn gái cũ bị lộ rồi.

 

2. Tôi đã quen biết Tạ Trầm bảy năm.

 

Từ lúc tôi 21 tuổi đến lúc tôi 28.

 

Tôi đồng hành với anh ta từ khi chỉ có hai bàn tay trắng cho đến bây giờ anh ta trở thành chủ của hai công ty.

 

Chưa gọi là hào môn, nhưng cũng coi là nhân vật có danh dự, có uy tín trong thành phố A này.

 

Ban đầu tôi quen biết với Tạ Trầm là do lúc ấy tôi mới tốt nghiệp và đi tìm việc làm.

 

Anh ta hơn tôi ba tuổi, lúc ấy đã đi làm được ba năm rồi quyết định tự mình làm chủ. Công ty lúc ấy mới thành lập, rất thiếu người.

 

Đặc biệt là thiếu cái loại mới ra xã hội như tôi, những kẻ ngốc liều mạng chỉ vì một cái bánh.

 

Anh ta cho tôi “một cái bánh” khiến tôi bảy năm qua chẳng sợ là uống nhiều rượu đến độ nôn ra, tranh dự án đến mức ngày đêm điên đảo, thậm chí sau này khi có công ty khác ra giá cao muốn “đào” tôi về, tôi cũng chưa từng có ý định từ chức.

 

Tôi một đường từ thực tập sinh trở thành giám đốc công ty.

 

Còn việc yêu đương của tôi với anh ta thì nguyên nhân là do tình một đêm.

 

Hai năm trước, sau một cuộc rượu, hai chúng uống nhiều quá mà ra. Lúc tỉnh lại, anh ta nói: “Tức Mặc, anh sẽ phụ trách.”

 

Tôi không nhớ rõ cảm xúc lúc ấy của mình là gì nữa, hẳn là vui mừng.

 

Rốt cuộc lúc ấy đã là năm thứ ba tôi yêu thầm anh ta.

 

Thích anh ta là việc rất dễ dàng.

 

Anh ta vốn đã có một khuôn mặt có thể khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên.

 

Hai chúng tôi còn từng cùng nhau ngắm bình minh buổi sớm ở thành phố A vì miệt mài theo đuổi một dự án, nằm vật ra khoảng đất rộng ngắm sao trời vì thay nhau chắn rượu tiếp khách hàng, cũng từng cùng nhau chịu đựng những ánh mắt trào phúng, phải cúi đầu.

 

Một lần nọ, cũng là một trong số những lần chúng tôi phải uống rượu tiếp khách tới rạng sáng để bắt được một hạng mục.

 

Khi trở về thì đi ngang qua quảng trường trung ương thành phố A.

 

Anh ta bảo dừng xe, lôi kéo tôi nằm ở quảng trường trung ương, lời nói mang theo mùi rượu: “Mặc Mặc, một ngày nào đó, anh sẽ dời tòa nhà công ty đến chỗ này.”

 

Đây là khu quý tộc, giá trung bình là mười vạn.

 

Tôi cười anh ta: “Đi tắm xong rồi ngủ đi? Buồn ngủ lắm rồi, trong mơ cái gì cũng có.”

 

Anh ta đột nhiên quay đầu nghiêm túc nhìn tôi: “Nhân tiện anh sẽ mua cho em một căn nhà ở chỗ này làm khen thưởng vì em không rời bỏ anh.”

 

Lúc ấy khi anh ta nhìn tôi, con ngươi như chứa đựng toàn bộ sao trời, khóe miệng cười nhưng giọng đầy nghiêm túc.

 

Tôi nghĩ, tôi hoàn toàn thích anh ta bắt đầu từ giây phút ấy.

 

3. Ngày chúng tôi xác định ở bên nhau cũng là ngày tổ chức tiệc mừng thành lập chi nhánh công ty.

 

Lúc đó, anh ta cũng đã dời được công ty sang quảng trường trung ương và mua được cho tôi một căn nhà ở đó.

 

[Vịt đọc sách nè :V]

Công ty từ chỗ chỉ có năm người phát triển thành mấy trăm người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-hon-phai-lam-tu-som/chuong-1.html.]

 

Trong buổi tiệc ấy, anh ta làm trò trước mặt mọi người, ôm vai tôi nói: “Nếu không có Tức Mặc, công ty không thể có quy mô lớn như hôm nay, càng không thể có hôm nay. Nào, ly này tôi kính Tức Mặc.”

 

Anh ta nói lời này hơi khoa trương, nhưng cũng đúng.

 

Nhưng năm qua, khi anh ta sắp không kiên trì nổi thì đều là tôi ở cạnh chịu đựng với anh ta. Chi nhánh công ty cũng là một tay tôi thành lập nên.

 

Góp vốn, tìm đối tác, hướng phát triển, tất cả đều do tôi xử lý.

 

Tiệc xong, anh ta hưng phấn quá mức, một hai phải theo tôi về nhà tâm sự chuyện phát triển của công ty trong 20 năm tới.

 

Kết quả là chúng tôi nói tới mức lên giường luôn.

 

Khi tỉnh lại và anh ta nói sẽ phụ trách, tôi đã thấp thỏm và do dự.

 

Anh ta nhìn ra tôi đang do dự, nói: “Mặc Mặc, anh thích em đã lâu, cũng không tìm được cô gái nào có thể ở bên cạnh anh như em đã làm.”

 

Ở bên nhau hai năm, tôi biết anh ta có bạn gái cũ, tên là Lâm Việt.

 

Cô ta bằng tuổi tôi. Tạ Trầm với cô ta là tình yêu vườn trường, cô ta là đàn em cũng trường với Tạ Trầm. Cả hai là mối tình đầu của nhau, yêu nhau ba năm.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học thì cô ta rời thành phố A. Tạ Trầm không muốn đi cùng cô ta nên hai người chia tay trong hòa bình.

 

Thêm nữa, khoản tiền ban đầu mà Tạ Trầm mở công ty đó vốn là tiền kết hôn và mua nhà ở với Lâm Việt.

 

Tôi biết điều này là do lần ấy nằm ngắm sao trời, Tạ Trầm đã kể vậy.

 

Anh ta nói: “Nếu lúc đó kết hôn với Lâm Việt thì bây giờ anh đã là người làm công chín năm rồi.”

 

Giọng điệu có vẻ tiếc nuối, nhưng cũng rất bình tĩnh.

 

Cho nên tôi cũng không quá để ý đến sự tồn tại của cô ta. Chẳng sợ là hơn một năm trước Lâm Việt đột nhiên trở lại thành phố A, còn trộm theo dõi Weibo tôi, tôi cũng chỉ thuận tay theo dõi lại cô ta và cũng không nói với Tạ Trầm chuyện này.

 

Tôi cho rằng tình yêu của tôi và Tạ Trầm là từ hai phía. Tình đầu xa xăm như vậy, người trưởng thành sẽ nhớ tới sao?

 

Hiện tại có vẻ tôi bị vả mặt rồi.

 

4. Tôi là người coi trọng việc đối chất trực tiếp.

 

Qua điện thoại tôi không ngả bài với Tạ Trầm, chỉ ngắt cuộc gọi rồi gửi ảnh cưới cho Tạ Trầm.

 

Tạ Trầm nói: “Mặc Mặc của anh đẹp quá.”

 

Tôi nhận lời khen của anh ta, mua chuyến bay gần nhất đến thành phố B mà Tạ Trầm đang đi công tác.

 

Xuống máy bay tôi lại lướt Weibo, lướt được bài mới của Lâm Việt.

 

“Dự định đi nhà hàng rất nổi này cà thẻ.”

 

Thật là trùng hợp, tôi biết nhà hàng đó.

 

Lúc tôi và Tạ Trầm mới ở bên nhau có đi qua nhà hàng cho cặp đôi kia.

 

Xe tới vừa lúc, vừa hay thấy được cảnh Tạ Trầm chuẩn bị đưa hoa hồng đỏ đã chuẩn bị trước cho Lâm Việt.

 

Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, không cần phải xuống xe mà chỉ cần liếc mắt đã thấy.

 

Lâm Việt mặc một thân váy màu xanh lam, Tạ Trầm cũng một bộ quần áo thoải mái cùng màu. Kẻ nào không mù đều nhìn ra đó là quần áo đôi.

 

Tạ Trầm trước kia nói rằng ghét nhất là đồ đôi, trẻ con.

 

Hiện tại xem ra không phải anh ta cảm thấy trẻ con mà là tôi không phải người mà anh ta muốn cùng làm trò trẻ con mà thôi.

 

Tôi xuống xe, dựa vào một cái cây ven đường gọi cho Tạ Trầm, dưới chân có cảm giác đứng không vững.

 

Tạ Trầm nhìn điện thoại, tắt đi rồi nhắn lại: “Đang họp.”

 

Giờ khắc này, tôi rất khó hình dung được tâm tình của mình. Phẫn nộ có, thương tâm có, thậm chí là tuyệt vọng. Nỗ lực ngẩng đầu nhìn lên không trung mới ức chế được việc muốn rơi nước mắt.

 

Tôi mất một lúc lâu mới bình ổn lại cảm xúc trong lòng.

 

Tôi cúi đầu nhìn nhẫn cưới mà Tạ Trầm đưa tôi không lâu trước đây. Tháo nó ra, tùy tay ném vào thùng rác bên cạnh, chụp lại ảnh anh ta ăn cơm với Lâm Việt rồi gửi cho anh ta.

 

“Cơm nước xong xuôi thì ra nói chuyện ly hôn đi.”

 

Khoảng ba phút sau, Tạ Trầm mới xem điện thoại bởi vì ba phút đó Lâm Việt quấn lấy anh ta muốn chụp ảnh chung.

 

Ba phút mà hai người đó đổi tám tư thế.

 

360 độ không góc c.h.ế.t chiếu sáng đoạn tình ngoài luồng của hai người này.

 

Đúng vậy, tôi và Tạ Trầm đã nhận giấy chứng nhận từ tháng trước.

 

Hôn lễ thì là bảy ngày sau.

 

Tạ Trầm xem tin nhắn xong thì hoảng loạng nhìn ra cửa sổ tìm tôi.

 

Vội vội vàng vàng đứng dậy ra cửa chạy lại chỗ tôi.

 

Lâm Việt không rõ lý do, thấy anh ta chạy ra thì nghiêng đầu nhìn theo thấy được tôi, trên mặt hiện ra ý cười rồi đứng dậy ra theo Tạ Trầm.

Loading...