LY HÔN TUỔI 50 - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-14 10:49:25
Lượt xem: 651
3
“Cô ấy đã biểu hiện rất tốt trong tù, được giảm án.”
“Hai mươi năm thì được thả ra.”
“Anh đã từng yếu đuối, suốt hai mươi năm qua anh đã hối hận không biết bao nhiêu lần vì hôm đó không đồng ý đưa cô ấy đi, bây giờ, anh muốn dũng cảm một lần…”
Giọng nói của Khâu Vô Trần trở nên xa xăm và mơ hồ.
Trong ánh sáng ngày càng rực rỡ của buổi bình minh, tôi khóc đến mức nước mắt rơi đầy mặt.
Ông ta dũng cảm theo đuổi tình yêu, vậy còn tôi đáng bị vứt bỏ như giày rách sao?
Nếu tình yêu nồng nhiệt của họ đáng để ca ngợi suốt đời.
Vậy còn tôi?
Mười bảy năm hôn nhân của tôi tính là gì?
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa: “Anh muốn ly hôn với tôi để cưới một phạm nhân lao động cải tạo sao?”
Khâu Vô Trần trầm giọng: “Phạm nhân lao động cải tạo gì chứ? Chú ý lời lẽ của em, cô ấy là tiểu thư sau bức tường cao.”
Tôi rút từ chiếc túi xách bên cạnh ra một xấp ảnh, ném chúng trước mặt Khâu Vô Trần.
Đó là ảnh của Thẩm Lâm.
“Khâu Vô Trần, anh thật sự nghĩ tình yêu giữa anh và Thẩm Lâm rất đẹp đẽ sao?”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Khâu Vô Trần, tôi nén nước mắt nói: “Ngay từ lần thứ ba phát hiện anh và Thẩm Lâm gửi thư qua lại, tôi đã cử người điều tra cô ta. Sau khi xem xong tài liệu của cô ta, tôi không hỏi gì thêm, anh biết vì sao không?”
Khâu Vô Trần nhíu mày: “Vì sao?”
“Tôi biết anh nói cô ta rất dũng cảm vì tình yêu của hai người trong trường, nhưng điều tra ra, tôi được biết cô ta lúc đó là một nữ sinh nổi loạn, thích chống đối lại giáo viên. Anh yếu đuối, bị cha mẹ kiểm soát, nên tôi hiểu anh bị thu hút bởi sự dũng cảm đó. Nhưng tôi cảm thấy, anh đã một đống tuổi rồi, nên suy nghĩ rõ ràng về mọi chuyện.”
“Trong những năm làm việc ở phía Nam, cô ta đã qua lại với hai người bạn trai, đều là những thanh niên xã hội. Một trong số họ đã lừa cô ta mất hết tài sản. Chỉ vài ngày sau khi bị lừa, cô ta đã trở về và lén lút ở bên anh.”
Khâu Vô Trần ngơ ngác nhìn tôi, dường như không thể tin vào những gì tôi vừa nói. Anh im lặng, vẻ mặt dần chuyển từ ngạc nhiên sang khó xử. Tôi tiếp tục:
“Trong miệng anh, cô ta đã yêu anh nhiều năm, không tiếc bỏ công việc để trở về và ở bên anh, điều đó làm anh rất cảm động. Nhưng tôi lại cảm thấy rằng, cô ta chỉ là một người cùng đường, thấy gia cảnh anh tốt, mới cố gắng giữ chặt anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-hon-tuoi-50/chuong-3.html.]
“Anh nói rằng cô ta bị ép buộc kết hôn với một ông già nên đã giec cha mẹ mình, nhưng theo điều tra của tôi, cha mẹ cô ta đã sắp xếp cho cô ta hai đối tượng xem mắt, một người là ông già và một người là người đàn ông giàu có góa vợ. Sau khi hai người chia tay, cô ta đã ở bên người đàn ông góa vợ đó một thời gian ngắn.”
“Cha mẹ cô ta không hề nhốt cô ta lại không cho đi, nhưng cô ta lại chọn cách giec chec cả hai người. Tình đầu đẹp đẽ trong lòng anh chỉ là điều anh tự tưởng tượng ra mà thôi…”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Câm miệng!”
Khâu Vô Trần lộ vẻ không vui.
Tôi tiếp tục nói: “Biết được những chuyện này, tôi chẳng hề để tâm đến cô ta, cũng không hỏi gì anh, vì người bình thường sẽ không bao giờ qua lại với cô ta. Nhưng Khâu Vô Trần, vậy mà hôm nay anh lại đi đón cô ta, còn vì cô ta mà đề nghị ly hôn với tôi, đầu anh bị úng nước à?”
Khâu Vô Trần nhìn tôi một lúc, thất vọng nói: “An Noãn, em mãi mãi như vậy. Không chịu nhường nhịn, luôn châm chọc... Con người không thể mãi lý trí, ai cũng có nhu cầu tình cảm, giờ tôi chỉ muốn cưới Thẩm Lâm, ly hôn đi.”
Môi tôi run rẩy, sau một lúc lâu, tôi mới ép ra được một câu: “Tôi không ly hôn.”
Khâu Vô Trần thở dài, bỏ lại một câu “Em bình tĩnh lại đã” rồi bỏ đi khỏi phòng khách.
Tư thái kiêu ngạo của ông ta giống như đang nói: Tôi chỉ thông báo cho cô biết, chứ không phải xin sự đồng ý của cô.
Trước đây dưới sự kiểm soát của cha mẹ, Khâu Vô Trần luôn uất ức và nhút nhát.
Tôi đã khuyến khích ông ta chống đối, bênh vực ông ta, khuyến khích ông ta từ chức để khởi nghiệp.
Khi không còn gì trong tay, tôi đã phải làm hai công việc để nuôi ông ta.
Ông ta đã nhiều lần muốn từ bỏ, nhưng tôi động viên và ủng hộ mới có được thành công như ngày hôm nay.
Khi khởi nghiệp thành công, Khâu Vô Trần dần không còn nhút nhát nữa.
Cùng với sự lớn mạnh của công ty, uy quyền trên người ông ta ngày càng lớn, khiến ông ta trở nên điềm tĩnh, tự tin hơn.
Tác phong của một người đứng đầu cũng mang vào trong gia đình.
Giống như hôm nay, ông ta thông báo với tôi rằng muốn ly hôn.
Dường như, tôi chỉ là cấp dưới của ông ta.
Ông ta muốn sa thải tôi rồi.
Tôi phải nghe theo sự sắp xếp của ông ta.