Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LY HÔN TUỔI 50 - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-14 16:42:00
Lượt xem: 880

9

 

Tôi đăng những suy ngẫm trên lên vòng bạn bè, kèm theo bức ảnh bóng lưng lẻ loi tôi ngồi một mình trên đỉnh núi.

 

Đăng xong một phút, tôi làm mới, đã có 60 lượt thích.

 

Tiểu Trương: “Suy nghĩ của chị lúc nào cũng sâu sắc, đáng suy ngẫm. Đúng vậy, chúng ta đều cô đơn đến rồi lại cô đơn ra đi.”

“Khi chị cô đơn, có thể tìm em trò chuyện về cuộc đời, để em cũng học hỏi thêm những bài học nhân sinh.”

 

Tiểu Vương: “Lời chị nói như khai sáng tâm trí, em đã ngộ ra rồi. Cuộc đời đều là trần trụi đến rồi trần trụi ra đi. Chị, chị đã thức tỉnh em! Chị chính là thần của em!”

 

Tiểu Hà: “Vừa nhìn là biết chị người có trí tuệ lớn, bóng lưng chị mờ ảo đẹp đẽ, thoáng nhìn còn tưởng tiên nữ giáng trần. Khí chất của chị làm người ta mê mẩn, nội hàm của chị càng khiến người ta kinh ngạc.”

 

Tiểu Hà: “Ở cái tuổi thân thể cường tráng nhất của mình, nghe được lời tâm tình của cô gái trẻ, khao khát được bảo vệ chị càng mãnh liệt. Chị ơi, xin hãy cho em cơ hội bảo vệ chị nhé!”

 

Tôi vừa đọc vừa tỏ vẻ khinh thường.

 

Mấy người trẻ này chỉ giỏi nói lung tung để làm tôi vui.

 

Tôi cười trả lời Tiểu Hà: “Cô gái gì chứ, người ta đều gọi tôi là bác gái rồi.”

 

Tiểu Hà đáp: “Bác gì mà bác, em không cho phép ai gọi chị bằng cái tên thô tục như vậy, dù người gọi đó là chính chị. Chị là cô gá trẻ, cô gái xinh đẹp.”

 

Bỗng nhiên tôi cảm thấy Tiểu Hà cũng rất tốt. 

 

Người này nói năng không đáng tin, hay nói những lời khiến người ta xấu hổ. 

 

Nhưng qua rất nhiều lần để lại bình luận nhiệt tình, có thể thấy cậu ta là một chàng trai siêng năng cố gắng lại vụng về.

 

Ly hôn rồi, sức khỏe cũng nên được chăm sóc nhiều hơn. 

 

Đi tham gia vài buổi tập cá nhân với cậu ta cũng không sao.

 

Dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền. 

 

Tôi nhắn tin riêng cho Tiểu Hà, chuyển khoản toàn bộ, dự định khi về sẽ đến phòng gym tìm cậu ta để tập luyện. 

 

Tiểu Hà phấn khích vô cùng: “Chị ơi, em sẽ dùng cơ thể rắn chắc này để bảo vệ chị thật tốt!”

 

Lại gửi thêm một tấm ảnh khoe cơ n.g.ự.c và bắp tay. 

 

Tôi không thích như vậy, nên vội vàng xóa hết lịch sử trò chuyện. 

 

Cậu nhóc này lúc nào cũng đường đột như vậy, bất ngờ gửi mấy tấm ảnh cơ ngực, cơ bụng, thật là mạo muội. Tuy nhiên, tôi thích sự chăm chỉ của cậu ta, sẵn lòng ủng hộ sự nghiệp của cậu ta. 

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

 

Khi quay lại xem vòng bạn bè, Tiểu Trương, Tiểu Vương, Tiểu Hà, Vương Nhị, Ma Tử vân vân đã bắt đầu chỉ trích từ mọi góc độ về từ “bác gái”.

 

“Ai dám gọi chị là bác gái? Em sẽ liều mạng với nó! Rõ ràng là tiên nữ, bọn họ mù rồi à?”

 

“Chị nhìn một cái là biết ngay 18 tuổi, sao có thể gọi là bác gái được? Chắc chắn bọn họ thấy chị quá xinh đẹp nên sinh lòng đố kỵ.”

 

“Những người này có mắt nhìn không vậy, dám gọi một người phụ nữ trẻ đẹp thế này là bác gái, quá đáng lắm rồi!”

 

Họ phê phán sự phân biệt đối xử của xã hội đối với người trung niên và cao tuổi.  

 

Cũng phê phán hành động tự hạ thấp bản thân của tôi.  

 

Họ tiến hành khen ngợi tôi từ đầu đến chân.

 

Nhìn những dòng bình luận chân thành và ấm áp, tâm trạng xấu mà con trai mang lại bỗng chốc tan biến.

 

Bất kể họ nói gì, tôi đều coi như thật

 

Chỉ cần bản thân vui là được.

10

 

Tôi rong chơi ở ngoài hơn nửa năm mới về nhà, như chim di cư, đi đi dừng dừng, vô cùng thư thái.

 

Chỉ cần cơ thể khỏe mạnh, tiền có thể giải quyết 99,9% vấn đề còn lại.

 

Ban ngày ngắm cảnh núi sông tuyệt đẹp, ban đêm thưởng thức những lời bộc bạch chân thành trong vòng bạn bè. 

 

Bình thường còn có vô số người bán bảo hiểm, bán nhà, bán thực phẩm chức năng gọi điện hỏi han, dặn tôi khi mưa thì che ô, trời nắng thì mặc quần áo.

 

Từng chuyện từng việc, đều khiến người ta ấm lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-hon-tuoi-50/chuong-9.html.]

 

Cuộc sống của tôi vẫn rực rỡ như hoa giữa thật giả lẫn lộn.

 

Nói chung thì, không đến mức quá buồn.

 

Thậm chí còn hối hận vì đã không ly hôn sớm hơn.

 

Sau hôm cãi nhau với con trai, qua mấy ngày nó đã nguôi giận, lại gọi điện cho tôi để hàn gắn mối quan hệ.

 

Dù sao thì giờ nó cũng hiểu, tôi và nó mới là người cùng một phe.

 

Tôi không thèm để ý, vì tôi đã chịu đủ tổn thương.

 

Nó rất thất vọng, liên tục gọi điện, tích cực thả tim trên vòng bạn bè của tôi, nhắn tin cho tôi.

 

Tôi vẫn không thèm để ý.

 

Nó càng sốt ruột hơn.

 

Sau vài lần bị tôi phớt lờ, nó bắt đầu vụng về học cách để lại bình luận.

 

Tôi đăng một loạt ảnh.

 

Tiểu Trương: “Người đẹp gốc Hoa thường thấy, nhưng người đẹp hơn hoa thì là lần đầu tiên.”

 

Tiểu Vương: “Thượng Hải chẳng phải đã có minh châu phương Đông rồi sao, sao ở đây lại có thêm một viên nữa?”

 

Tiểu Hồ: “Em thắc mắc vì sao bảng tuần hoàn thiếu số 3, thì ra là magie, nhôm ở đây, còn có cả kẽm của em nữa.”

*Chơi chữ: trong tiếng trung, magie, nhôm đồng âm với từ mỹ nữ, kẽm đồng âm với từ trái tim

 

Tiểu Hà: “Nhìn xa như sinh viên đại học, nhìn gần thì là thiếu nữ trung học xinh xắn, nhìn kỹ lại, là người sẽ đi cùng tôi cả cuộc đời.”

 

Con trai: “Mẹ, quần áo của mẹ đẹp thật đấy.”

 

Tôi nhìn lướt qua bình luận, đáp lại nó: “Khen người mà cũng không biết, cần con có ích gì chứ?”

 

Một phút sau làm mới trang.

 

Tiểu Trương: “Công tử nhà chị thật lòng thật ý, giấy ngắn tình dài.”

 

Tiểu Vương: “Trời ơi, không dám tin chị lại có cậu con trai lớn và đẹp trai thế này, rõ ràng trông chị chỉ mới 18 thôi!”

 

Tiểu Hồ: “Mỗi chữ của công tử nhà chị đều rất chính xác, chắc chắn chị là chuyên gia giáo dục.”

 

Tiểu Hà: “Muốn bảo vệ cả chị và công tử nhà chị quá.”

 

Con trai: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng để ý đến con rồi, hu hu hu.”

 

Á, đám người này đã kết bạn WeChat với con trai tôi rồi sao?

 

Tôi miễn cưỡng nói vài câu với con trai.

 

Nó than phiền với tôi về những chuyện xảy ra trong cuộc sống.

 

Tôi không quan tâm, trong lòng vẫn còn khó chịu về lựa chọn khi trước của nó.

 

Có vẻ như nó cũng nhận ra lỗi sai, mỗi lần đều xin lỗi.  

 

Sau khi bị cuộc sống vùi dập, không cần tôi dạy dỗ, hình như nó không còn ngang ngược như trước.  

 

Tôi lại bắt đầu hối hận, lẽ ra lúc trước không nên thương con, chỉ cằn nhằn ngoài miệng mà không nhẫn tâm quăng nó ra ngoài xã hội để rèn luyện.  

 

Chỉ nói miệng không thì vừa mệt mỏi lại chẳng được lòng.  

 

Phải để nó chịu sự vùi dập của cuộc sống, nói không chừng sẽ trưởng thành nhanh hơn.  

 

“Thẩm Lâm không có thai.” Nó có chút vui mừng nói.

 

“Làm thụ tinh nhân tạo hai lần, chịu không ít khổ sở, vì tuổi tác lớn quá, lần này có thai rồi lại mất.”

 

“Cha con nghĩ thế nào?”

 

“Cha con à? Đương nhiên cha con không muốn bà ta có thai!”

 

Con trai kể lại câu chuyện sau khi tôi rời đi.

 

Loading...