Ly miêu hay thái tử? - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-30 11:09:25
Lượt xem: 484
4
Cũng không lâu lắm, liền có tin tức truyền đến.
Nói là Hoàng Thượng vì công chúa ban tên Tiêu Thừa Phượng.
Thanh Hà nhịn không được lầm bầm: "Nàng ta chỉ là một công chúa, dựa vào cái gì cùng Đại hoàng tử chung tên đệm chứ."
"Hoàng Thượng lại vẫn dùng tới chữ phượng hoàng ......"
Ta nhíu mày, cũng có chút kinh hãi.
Thuần phi lần này, sợ là đem công chúa tâng bốc lên quá cao.
Từ đó, ta an tâm trong cung ở cữ.
Đời này ta có hoàng tử bên cạnh, cho dù Thuần phi lại được sủng ái, cung nhân cũng không dám cắt xén chi phí sinh hoạt của ta.
Tiêu Thừa Hữu dần dần lớn lên da thịt như tuyết, khuôn mặt nhỏ tinh xảo.
Đôi lông mày kia, cực kỳ giống phụ hoàng hắn.
Chỉ là, đôi mắt trong suốt , đem nhánh này, nhìn cũng không giống một kẻ ngốc nghếch
Hẳn là kiếp trước, có ẩn tình khác?
Tâm ta còn nghi ngờ, vụng trộm từ dân gian mời một vị đại phu tiến cung.
Trải qua nhiều lần bắt mạch cùng quan sát, đại phu khẳng định, hoàng tử chỉ là trời sinh phản ứng chậm chạp, cũng không phải là ngu dại.
Nếu như tích cực chỉ dẫn , về sau cũng sẽ bình thường như bao người khác mà thôi.
Tin tức này làm ta vô cùng vui vẻ.
Nếu vậy, khả năng ta ngồi lên ngôi vị kia lại thêm một phần.
Thoáng chớp mắt, Tiêu Thừa Hữu sắp tròn một tuổi .
Trong thời gian này, công chúa như cũng y như kiếp trước, ba tháng liền tại yến tiệc mở miệng nói chuyện, chấn kinh bốn phía.
Thuần phi từ đầu chí cuối rập khuôn giống hệt ta kiếp trước .
Hoàng Thượng càng tin tưởng đây là thiên mệnh hoàng nữ, đối với Thuần phi cũng càng thêm sủng ái.
Thuần phi cố ý sai người đưa cho ta một phần quà.
Mở dải lụa đỏ bọc bên ngoài ra, bên trong là một dải vải trắng.
Ám dụ rằng ta sẽ nhận sự ghẻ lạnh, không được ân sủng mãi mãi.
Thật tình, chắc nàng không biết, nàng đắc ý không được bao lâu nữa đâu
5.
Rất nhanh, liền đến cung yến. Là lễ thôi nôi, chọn đồ vật đoán tương lai.
Ngày hôm đó, hoàng cung giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường.
Cả triều văn võ, thân vương quý tộc đều đến chúc mừng.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Thuần phi sau khi trọng sinh.
Nàng thân mang một bộ cẩm tú trường bào màu vàng nhạt, búi tóc cao.
Búi tóc hai bên khảm đầy kim hoa tinh xảo, trông đến là lộng lẫy.
Lần này trang phục nói lên tâm tư nàng ta rất rõ ràng.
Trưởng công chúa giờ phút này đã biết đi.
Trên cổ của nàng, buộc một dây đỏ, treo viên hoàng ngọc.
Thuần phi bế nàng lên đài cao, rồi tự mình đi vào ghế.
Nhìn thấy một màn này ,ánh mắt các đại thần lóe lên một tia sợ hãi thán phục.
Dù sớm nghe nói về công chúa thần đồng , nhưng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn là không nhịn được kinh hãi.
Hoàng Thượng chậm rãi ngồi xuống, ta cùng Thuần phi ngồi hai bên.
Tất cả mọi người ngồi xuống, một thái giám đi đến chính giữa bàn dài trước mặt.
Tấm lụa đỏ được vén ra, lộ ra toàn bộ đồ dùng trong bữa tiệc thôi nôi này.
Trên bàn trải gấm màu vàng tươi, bốn người hầu đứng bên cạnh, cung kính nhìn xem.
Nhưng mà, ánh mắt mọi người chỉ tập trung đến vật phẩm giữa bàn.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, gần như đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Chính giữa đặt, lại là ngọc tỉ tượng trưng cho đế vị !
Nhưng kiếp trước, ngọc tỉ cũng chưa từng xuất hiện tại cung yến.
Thuần phi liền giật mình, sau đó ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm.
Vô luận đám người phỏng đoán thế nào, Hoàng Thượng ngồi bên trên, trên mặt vẫn không đổi sắc.
Thuần phi là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí đông cứng, đứng dậy ôm lấy công chúa tiến lên trước.
Nàng đắc ý nhìn về phía ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thắng cuộc, kiêu ngạo cùng tự phụ.
Tất cả mọi người ở đây, cũng đều càng thêm xem trọng công chúa.
Dù sao công chúa đã bắt đầu hiểu biết chữ nghĩa và đang được nữ quan giảng dạy.
Mà Đại hoàng tử, đến nay còn chưa biết mở miệng đâu!
Ta mặt không đổi sắc đem Tiêu Thừa Hữu đi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-mieu-hay-thai-tu/chuong-2.html.]
Nhìn hai đứa bé ngồi chung một chỗ, Hoàng Thượng cũng trở lên hào hứng.
Đứng dậy đến bàn dài trước, gỡ dải lụa trước mặt hai đứa trẻ.
Dải lụa được gỡ ra, trưởng công chúa dẫn đầu xông về phía trước .
Trên bàn vô số kỳ trân dị bảo, đều không thể làm nàng dừng lại.
Nàng giống như là sớm đã khóa chặt mục tiêu, thẳng chỗ ngọc tỉ mà tới.
Trái lại Tiêu Thừa Hữu giống như là học công chúa, muốn đứng lên, lại giày vò nửa ngày cũng không thành công.
Giãy dụa một hồi, hắn từ bỏ, tay nhỏ quơ bắt đầu leo lên.
Ngay tại lúc công chúa bắt được ngọc tỉ , Tiêu Thừa Hữu cũng dừng động tác lại, bắt lấy đồ vật trước mắt .
Vừa nhìn thấy thứ Tiêu Thừa Hữu bắt lấy, tất cả đại thần đang ngồi đều kinh ngạc!
Tại khi tất cả mọi người nhìn chăm chú, Tiêu Thừa Hữu vung vẩy mấy lần chiếc áo màu vàng sáng trong tay.
"Phụ hoàng, tiên nhân!"
6
Tiêu Thừa Hữu mặc dù không có thể nói mạch lạc , nhưng thanh âm to, đọc nhấn từng chữ rõ ràng.
Khiến cho tất cả mọi người đang ngồi. nghe rõ.
Ta kinh hô:"Hoàng nhi thật lâu chưa thể mở miệng, lần này nhất định là nhận được long khí từ bệ hạ, có thể tự nhiên nói chuyện."
"Đều nói mắt trẻ con khác hẳn với người lớn, chẳng lẽ lại thật nhìn vận khí phi phàm của người..."
Nói đến đây, ta bỗng nhiên dừng lại.
Vỗ nhẹ hai lần lên miệng, hạ thấp người nhận lỗi.
"Thần thiếp nhất thời thất ngôn, nói toạc ra thiên cơ, xin bệ hạ giáng tội."
Hoàng Thượng mặt lộ vẻ kinh ngạc, đỡ ta đứng lên.
"Ái phi có tội gì, không cần thiết tự trách, mau mau đứng dậy."
Đỡ ta dậy, Hoàng Thượng cúi người đem Tiêu Thừa Hữu đang ngồi trên bàn bế lên.
"Đã là như thế, trẫm liền đến dạy Hoàng nhi khi rảnh có được không?".
Tiêu Thừa Hữu lại tươi cười, tay nhỏ trắng nõn kích động vỗ vỗ.
"Phụ hoàng, thích!"
Ta nhếch miệng: "Cái đứa nhỏ này
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
không có lương tâm, trên miệng đều là phụ hoàng, cũng chưa từng nghe thấy hắn hô một tiếng mẫu phi."
Hoàng Thượng nhịn không được cười ra tiếng, hắn một tay ôm hài tử, một tay dắt ta.
"Đều do trẫm, đêm nay trẫm đến cung của ngươi, tự mình dạy hắn hô mẫu phi."
Mặt ta gò má ửng đỏ, thẹn thùng nhẹ gật đầu.
Một màn này làm Thuần phi cay cả mắt, nàng không cam lòng lên tiếng.
"Bệ hạ, Phượng Nhi không hổ là thiên mệnh hoàng nữ, ngài nhìn xem nàng bắt được cái gì?"
Nghe vậy, Hoàng Thượng một lần nữa nhìn về phía ngọc tỉ Tiêu Thừa Phượng vừa lấy.
Hoàng Thượng kế vị đến nay cực ít tức giận, nhưng lúc này lại triệt để trầm mặt xuống.
"Làm sao? Thiên mệnh hoàng nữ mới lớn như vậy, cũng ngấp nghé vị trí của trẫm?"
Thuần phi biến sắc, nàng lập tức quỳ xuống.
"Hoàng Thượng minh giám , công chúa nàng... nàng bất quá cũng chỉ vừa đầy một tuổi , không hiểu được những thứ này."
"A?" Hoàng Thượng trong trẻo tiếng nói, đè nén nộ khí, "Nếu đây không phải ý công chúa , đó chính là ý của ái phi ?"
Thuần phi dọa đến toàn thân phát run:
"Thần thiếp...... Thần thiếp......"
Nàng lời nói đều nói không hết cứ vậy mà sợ hãi.
Tất cả mọi người nhìn thấy ngọc tỉ , đều coi là hoàng thượng là đang chọn tuyển người kế vị.
Nhưng Hoàng Thượng chính là đang vào độ tráng niên, lại tôn trọng tiên thuật, tự nhiên không có ý nghĩ này.
Ta bỏ ra thật nhiều ngân kim liên hệ với Quốc sư, mượn miệng của hắn nói với Hoàng thượng .
Hoàng Thượng là mệnh rồng, thiên mệnh hoàng nữ sẽ thèm muốn long khí của
Hoàng Thượng .
Long phượng mà không phải vợ chồng, thế nào cũng xảy ra tranh chấp, cuối cùng khó tránh kẻ c.h.ế.t kẻ trọng thương.
Công chúa lúc này tuổi nhỏ thì không đáng ngại nhưng nếu như trưởng thành......
Quốc sư không nói nữa
Cho nên kiếp trước chưa từng xuất hiện ngọc tỉ, kiếp này liền xuất hiện.
Hoàng Thượng đây là muốn thử công chúa một lần .
Không nghĩ tới, công chúa thật bắt được ngọc tỉ.
Lần này, Hoàng Thượng triệt để tin tưởng thiên mệnh hoàng nữ sẽ uy h.i.ế.p mình.
Thuần phi đau khổ cầu khẩn: "Công chúa thân nữ nhi, tuyệt không có khả năng ngấp nghé hoàng vị, đây chính là hiểu lầm......"
Hoàng Thượng nổi đầy gân xanh : "Thuần phi đây là chất vấn trẫm?"
Hoàng Thượng hoàn toàn không có kiên nhẫn, ngữ khí lạnh buốt .
"Các ngươi vẫn chờ làm gì? Còn không đem Thuần phi cùng công chúa đưa về cung đi, hầu hạ cho tốt.
"Ngày sau mời nữ quan dạy công chúa đánh đàn và nhảy múa là được"