Ma Tôn Trà Xanh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-13 01:16:46
Lượt xem: 689
Quả nhiên, vừa đối mặt, Khúc lão già cũng đã chỉ vào mặt Quân Nhật mà mắng.
"Nguyên Hạc, ngươi là tu sĩ nhân tộc đệ nhất mà lại sa đọa thành ma. Nếu ngươi còn chút lương tâm thì hãy tự sát để chuộc tội!"
Dù là Quân Nhật hay sư tôn cũng không phải hạng người chịu nhịn, hắn chỉ khẽ vung tay, Khúc chưởng môn đã bị đánh bay.
Dù Khúc chưởng môn không ra gì, nhưng trong nhân tộc, lão vẫn là kẻ đứng đầu.
Trước sự chênh lệch sức mạnh quá lớn, những người khác đều không dám tiến lên.
Khúc chưởng môn ngoan cường bò dậy, thần sắc bình tĩnh như thể đã tính trước mọi việc.
Đúng vậy, Khúc lão già có thể quản lý cả một môn phái to lớn như vậy, tất nhiên là phải có chút khôn ngoan. Nếu lão bình tĩnh như vậy, chắc chắn lão đã nắm được điểm yếu của Quân Nhật.
Nhưng điểm yếu của Quân Nhật hình như chỉ có mỗi ta thôi...
Khi ta nhận ra nguy hiểm thì đã quá muộn, tâm phúc của Quân Nhật trói ta lại và đưa tới trung tâm cuộc chiến.
Tình thế trên chiến trường thay đổi trong chớp mắt, Khúc chưởng môn cười đắc ý và ngạo mạn.
"Nguyên Hạc tiểu tử, hôm nay nếu ngươi muốn nàng sống, thì phải tự phế bỏ tu vi của mình. Ta sẽ cân nhắc tha mạng cho ngươi."
Quân Nhật không nghĩ ngợi, gần như ngay lập tức đã tự tay lột bỏ toàn bộ tu vi của mình.
Tu vi của hắn hóa thành một đoàn linh lực bay về phía Khúc chưởng môn.
Cùng lúc đó, ta cũng được thả ra và biến mất cùng với Quân Nhật khỏi nơi đó.
13
Tu vi nửa đời mà Quân Nhật tách ra không hề biến mất, mà đã truyền sang người ta. Quang cầu kia chỉ là để đánh lừa mọi người, từ nay về sau, chúng ta chỉ cần đứng bên bờ nhìn đám người đó chó cắn chó là được. Dù sao Quân Nhật cũng đã giao tu vi ngay trước mắt bao người.
[Ngửi thấy mùi rồi, mùi của kết cục hạnh phúc!]
[Hạnh phúc quá, mắt tôi sắp khóc ra nước rồi!]
[Phòng sự vụ đang tuyển người đây!]
[Đừng kết thúc mà, cứ để vậy thôi, tôi rảnh sẽ vào xem một vòng.]
[Không thể kết thúc!]
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
[Đây là phòng tự học online của tôi, học trong căn phòng tối này hiệu suất tăng cao vùn vụt!]
Nhìn kỹ những dòng chữ trên không trung, ta không khỏi bật cười. Đám người này thật sự rất đáng yêu, mỗi người đều sống động và tràn đầy sức sống.
Người nửa nằm trên giường khẽ ho vài tiếng, kéo lại sự chú ý của ta.
Thấy m.á.u trên lòng bàn tay của Quân Nhật, ta lập tức lo lắng.
Dù rằng Quân Nhật cố ý dẫn dụ bọn họ vào tròng và tự phế bỏ tu vi, nhưng vết thương trên người hắn không phải giả. Hắn thật sự đã bị thương nặng.
Ta xoay người định ra ngoài tìm thảo dược chữa thương cho hắn.
Vừa bước được một bước, cổ tay ta đã bị Quân Nhật nắm chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ma-ton-tra-xanh/chuong-7.html.]
"Đừng ra ngoài."
Ta cúi đầu nhìn hắn: "Vậy còn vết thương của chàng thì sao?"
Đôi tai Quân Nhật hiếm khi đỏ lên: "Thể chất long tộc của chúng ta đặc biệt, chỉ cần song tu là có thể chữa lành."
Mặt ta lập tức đỏ bừng. Dù là để chữa thương, ta cũng không thể chấp nhận được, hắn vẫn là sư tôn, là sư tôn trong ký ức của ta.
Ta lắc đầu, quyết định ra ngoài tìm thuốc.
Ta ra ngoài tìm suốt cả ngày nhưng không thu hoạch được gì. Những loại thảo dược chính yếu đều đã biến mất.
Mang theo nỗi tiếc nuối, ta đẩy cửa vào và nhìn thấy Quân Nhật đang phá hủy mấy gốc thảo dược mà ta đã vất vả tìm kiếm.
"Thật không cẩn thận, để nàng phát hiện rồi."
Giọng nói của Quân Nhật thản nhiên, chẳng hề có chút áy náy nào.
"Tiểu Quân giờ đây chạy trốn càng lúc càng nhanh, đến cả sư tôn cũng không tính được."
Nếu ta không về kịp, có lẽ ta sẽ bị lừa, ngốc nghếch đi tìm kiếm ở những nơi xa hơn nữa.
Quân Nhật nhìn ra ta không vui, liền lấy ra một ít thảo dược còn sót lại từ phía sau.
"Ta không phải là không để ý đến thân thể mình, ta vẫn giữ lại chút ít."
Nghe giọng điệu như đang dỗ dành của hắn, ta đã không còn tức giận nữa.
Ta bước đến bên giường, định lấy thảo dược đi luyện đan.
Quân Nhật thấy ta đến gần, liền đặt thảo dược lên n.g.ự.c mà trêu chọc.
"Dù luyện đan có thể chữa thương, nhưng hiệu quả không bằng song tu."
Ta nghiến răng, đẩy Quân Nhật ngã xuống giường.
"Bị thương nặng mà vẫn cố tình như vậy, nếu chàng không chịu nổi, ta sẽ không tha cho chàng đâu."
[Ôi ôi ôi, căn phòng tối, tôi đến đây!]
[Mọi người phản ứng thành thạo khiến tôi thấy đau lòng.]
[Cứ như trở về nhà vậy.]
[Bắt đầu công việc thôi!]
Ngày hôm sau, ta nhìn lên trần nhà mà nghi ngờ cuộc đời.
[Ha ha ha, không chịu nổi ta sẽ không tha cho chàng.]
[Quân Nhật đang trọng thương: sinh long hoạt hổ, không tha cho tỷ: bị hút cạn dương khí.]
[Ta ~ sẽ ~ không ~ tha ~ cho ~ chàng ~]
+1009
[Hoàn]