Má Vương Muốn Nghỉ Hưu - Chương 3,4
Cập nhật lúc: 2024-06-07 19:48:41
Lượt xem: 1,538
Chương 3: Má Vương Bắt Đầu Công Việc
Nói về công việc của tôi.
Tuy không có sự cạnh tranh trong công việc, nhưng lại là chứng kiến tận mắt những cặp vợ chồng điên loạn.
Bởi vì mẹ tôi - má Vương tiền nhiệm là bảo mẫu của bố mẹ nam chính Cố Bắc Thần.
Đã làm việc ở nhà họ Cố cả đời.
Rất được lòng ông bà Cố.
Lẽ ra tôi đã có công việc rồi, mẹ tôi chê “ba cọc ba đồng” của tôi còn không bằng một góc của bà ấy.
Nên đã kéo tôi vào nghề.
Nói nghề của tôi là quản gia cao cấp, người bình thường còn không làm được.
Chắc chắn không phải là vì bà ấy sắp nghỉ hưu, không nỡ từ bỏ công việc lương cao như vậy.
Nhà họ Cố đã quen ăn cơm bà ấy nấu, Cố Bắc Thần cũng ăn từ nhỏ đến lớn.
Vì vậy, tôi bị ông bà Cố sắp xếp đến hầu hạ Cố Bắc Thần.
Bởi vì Cố Bắc Thần trời sinh không thích người khác ở gần, nên trong biệt thự của anh ta chỉ cần một người giúp việc.
Những người khác đều là làm theo giờ, do tôi sắp xếp.
Họ nói tôi coi như là người trong nhà, rất đáng tin cậy.
Tay nghề nấu nướng cũng được mẹ tôi truyền dạy, cậu chủ rất thích.
Họ quen gọi là má Vương, thế là, tôi - một người mới 28 tuổi, sau khi đi theo Cố Bắc Thần, cũng trực tiếp bị gọi là má Vương luôn!!
Nói như vậy, tôi là người mà ông bà chủ sắp xếp cho cậu chủ!
Trước khi đi, mẹ tôi nhét cho tôi một cuốn “Truyền kỳ má Vương” và “Cẩm nang sinh tồn trong gia đình có chồng có vợ”.
Nói là toàn bộ những gì bà ấy học được!
Trong đó điều đầu tiên là: [Cho dù nam nữ chủ nhân có hành động kỳ lạ gì, xin đừng động đậy, đừng cười, đừng để lộ hàm răng trắng!]
Điều thứ hai là: [Thường xuyên nói với phu nhân rằng, đã lâu rồi không thấy cậu chủ cười, chỉ khi có phu nhân ở bên, cậu chủ mới cười nhiều nhất!]
Nếu tôi không phải là xuyên vào bụng mẹ, tôi còn tưởng mẹ tôi cũng là má Vương xuyên không đến!
Kiếp trước tôi c.h.ế.t sớm, cũng không quá mức lưu luyến.
Xuyên vào bụng má Vương.
Tôi rất trân trọng cuộc sống hiện tại.
Nhưng mà tôi không muốn giống mẹ tôi, làm người làm công cả đời.
Tôi có chí hướng cao cả hơn.
Tôi không vì năm đấu gạo mà cúi đầu.
Tôi vì năm vạn đấu gạo mà cúi đầu, tôi muốn trở thành má Vương giàu có, đi đến đỉnh cao của cuộc đời.
Chương 4: Món Tráng Miệng
Gần đây Cố Bắc Thần và nữ chính Trì Nhu Nhu không cãi nhau nữa.
Hầu như ngày nào cũng về nhà ăn cơm.
Thỉnh thoảng còn bảo tôi nghỉ ngơi, hai người họ ở trong bếp ngọt ngào nấu cơm cùng nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ma-vuong-muon-nghi-huu/chuong-34.html.]
Nam chính đẹp trai, nữ chính xinh đẹp, đúng là mãn nhãn.
Khóe miệng tôi khó nén được nụ cười.
Nhưng cảnh đẹp chẳng được bao lâu.
Hôm nay nữ phụ độc ác Âu Dương Tuyết đến nhà.
Cô ta vừa đến đã nũng nịu nói: “Má Vương, cháu muốn ăn món tráng miệng mà bác làm, chính là món “Kim ty bạch lộ” mà hồi nhỏ cháu và anh Bắc Thần hay ăn ấy!”
Tôi cung kính đáp: “Âu Dương tiểu thư, mời cô đợi một lát!”
Cô ta và Cố Bắc Thần là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.
Trong lòng tôi gào thét: “Cố Bắc Thần, anh mau về đi, bạch nguyệt quang của anh đến rồi!”
Nữ chính còn đang ở trên lầu, xong rồi xong rồi, lại sắp có chuyện rồi!
Lại phải dọn dẹp một trận đây…
Nhưng mà, nói không chừng lại có rác nhặt rồi!
Tâm trạng mâu thuẫn khiến miệng tôi méo xệch, cuối cùng cũng thể hiện được biểu cảm khó diễn tả trong tiểu thuyết!
Quả nhiên, lúc nữ chính Trì Nhu Nhu đi xuống…
Âu Dương Tuyết trừng to mắt, chỉ vào cô ấy.
“Trì Nhu Nhu, sao cô lại ở nhà anh Bắc Thần?”
“Cô quyến rũ anh Bắc Thần?”
Nữ chính nhìn thấy Âu Dương Tuyết, trong mắt hiện lên vẻ tổn thương.
Cô ấy bướng bỉnh nói: “Cô nghĩ tôi muốn đến đây lắm sao? Tôi thà rằng cả đời này không gặp lại Cố Bắc Thần!”
Câu nói này vừa lúc bị Cố Bắc Thần bước vào nghe thấy.
Anh ta nhếch mép cười giễu cợt: “Cả đời này không gặp lại? Tối qua là ai khóc lóc cầu xin tôi đừng dừng lại?”
Tôi: Ê ê ê, chuyện này không cần phải nói ra đâu!
Bẩn tai tôi quá!
Âu Dương Tuyết: “… Anh Bắc Thần, anh và cô ta, hai người, anh, hu hu hu! Sao hai người có thể như vậy?”
Anan
Cố Bắc Thần nhân cơ hội ôm lấy Âu Dương Tuyết: “Cô ta chỉ là một món đồ chơi, không bằng một sợi tóc của em!”
Trì Nhu Nhu kìm nén nước mắt, chạy ra khỏi cửa.
“Tiểu Tuyết, em về trước đi!”
Nói xong Cố Bắc Thần liền đuổi theo.
Âu Dương Tuyết nghiến răng nghiến lợi hất tay bỏ đi.
Haizz, món tráng miệng lại phải đổ đi rồi.
Cố Bắc Thần mấy năm nay không ăn đồ ngọt rồi.
Tôi chán nản lấy điện thoại ra, chụp ảnh món tráng miệng đã làm xong.
[Đại ca Thượng thiện nhược thủy, làm phiền anh rồi, không biết anh có muốn ăn tráng miệng không?]
[Vừa mới làm xong, làm hơi nhiều!]
Đối phương nhanh chóng trả lời và chuyển cho tôi 1000 tệ.
[Địa chỉ cũ.]