Mạn Ninh Thán - C6
Cập nhật lúc: 2024-08-14 23:56:16
Lượt xem: 2,229
9.
Ta ôm vai Vân Sơ nhỏ giọng nhắc nhở: "Người Lăng Uyên phái đến bảo vệ ngươi đang nhìn kìa."
Vân Sơ nén nước mắt xuống, nhưng cảm xúc trong mắt lại không thể giấu diếm.
"Nương nương, hắn tên là Từ Khải, là tiên sinh của họa phường này. Hoài bão lớn lao, nhưng vì xuất thân mà không có duyên với khoa cử. Nếu như ngày sau có cơ hội, mong nương nương giúp đỡ, để hắn có thể vào triều làm quan, thực hiện hoài bão của mình, ta cũng yên tâm."
Vân Sơ nắm tay ta nghẹn ngào nói.
Ta trịnh trọng gật đầu: "Ngươi yên tâm."
Ta cho rằng, ta sẽ luôn tìm được cơ hội đưa nàng xuất cung, để nàng đường hoàng gặp người mình yêu.
Ta cho rằng nàng mỗi ngày giống như Lệ phi làm nũng nhõng nhẽo, tranh giành đồ ăn, kể chuyện cho Lệ phi ít học, là vì nàng đã nghĩ thông suốt.
Nhìn nàng ngày một phấn chấn, nàng lại chết.
Chết rất đường hoàng.
Ăn mặc chỉnh tề, trang điểm như trước khi tiến cung, nuốt vàng tự tử.
Ta mua chuộc thái y, giấu giếm chuyện nàng nuốt vàng, chỉ báo nàng bị nhồi m.á.u cơ tim đột tử.
Ta nhìn Vân Sơ, khóe miệng nàng mang theo nụ cười.
Ta không khỏi cay mũi, rơi nước mắt.
Đối với nàng, đây là chuyện đáng ăn mừng, nàng cao ngạo như vậy, đối với tình yêu giữ vững mong đợi thuần khiết như vậy, hiện giờ c.h.ế.t một cách sạch sẽ, cũng tốt hơn bị giam cầm trong lồng giam này sống u ám qua ngày.
Lăng Uyên khóc như đứa trẻ ba tuổi, hắn nước mắt lưng tròng nói với ta: "Mạn Ninh, nàng có biết không? Trẫm tìm nàng ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy nàng ấy, nhưng nàng ấy lại không cần trẫm nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/man-ninh-than/c6.html.]
Hóa ra trong lòng hắn từ lâu đã có người, vậy mà vẫn cầu hôn ta.
Những cái gọi là tình ý, bất quá đều là màn kịch diễn ra, mà ta từ đầu đến cuối đều là quân cờ của hắn.
Nếu đã như vậy, vậy để ta tự mình kết thúc vở kịch đáng thương đáng hận này.
10.
Ta ôm ngực, khóc không ra hơi: "Muội muội Vân Sơ trước khi c.h.ế.t giao hảo với thần thiếp, nếu thần thiếp không thể tự mình đến Thanh Sơn quan thắp cho nàng một nén nhang, trong lòng khó an."
Lăng Uyên đại khái là bị cảm động, ôm ta khóc đáp ứng.
Sau khi Vân Sơ qua đời bảy ngày, ta mang theo bức tranh và tập thơ nàng để lại trong cung của ta đến Thanh Sơn quan.
Từ Khải dưới sự an bài của Bão Hạ, đã sớm đợi ở biệt viện.
Anan
Nhìn thấy ta, hắn đang định hành lễ, bị ta ngăn lại: "Hôm nay, ta không phải dùng thân phận hoàng hậu đến gặp ngươi, mà là tỷ muội tốt của Vân Sơ. Nên không cần hành lễ."
Từ Khải ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiếu vào sống mũi cao thẳng của hắn, khiến ta trong thoáng chốc cứ ngỡ nhìn thấy Vân Sơ.
Cảm giác họ cho ta là giống nhau, thản nhiên, lạnh lùng, nhưng lại kiêu ngạo.
"Nghĩ đến là ngươi lần đầu tiên gặp ta, nhưng ta đã sớm gặp ngươi ở họa phường. Vân Sơ kể chuyện của hai ngươi, gặp nhau ở họa phường, vừa gặp đã yêu." Nói xong ta đưa bức tranh và tập thơ cho hắn.
Đều là những bài thơ tình nhớ nhung mà Vân Sơ viết hai năm nay, và nàng vẽ ra cảnh tượng mong đợi họ gặp nhau - nàng cầm bút vẽ trúc, hắn đứng bên cạnh chỉ điểm.
Từ Khải cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào bức tranh, dường như đang cố gắng cảm nhận hơi ấm Vân Sơ để lại.
"Vân Sơ nói, nếu ta có thể gặp ngươi, thay nàng chuyển đạt, kiếp này quen biết ngươi nàng rất mãn nguyện, kiếp sau nếu có duyên, nàng nguyện ý làm một đôi vợ chồng bình dân với ngươi, sống bên nhau trọn đời. Nàng nói ngươi có hoài bão lớn, không nên chìm đắm trong nỗi buồn nàng qua đời, mong ngươi có thể cố gắng học tập, thi đỗ công danh, không phụ lòng tài hoa của ngươi và mong đợi của nàng."
Từ Khải chậm rãi gập tập thơ lại, ngừng một chút, giọng nói có chút khàn khàn: "Ta và Vân Sơ, tình đầu ý hợp, sau khi quen biết nàng, ta liền không còn muốn công danh lợi lộc. Ta muốn cùng nàng du ngoạn khắp nơi, tự do sống hết cuộc đời này. Sau khi nàng tiến cung, ta liền muốn chết, nếu không phải vì muốn biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của nàng, hiện giờ chúng ta đã sớm bên nhau trên đường hoàng tuyền."