Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MANG THAI CON CỦA TRÙM PHẢN DIỆN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:53:56
Lượt xem: 848

4

Có lẽ là bị kỹ thuật diễn của tôi chinh phục, từ đó về sau, bác gái hàng xóm cũng không hỏi về chồng tôi câu nào nữa.

Phỏng chừng là sợ tôi đau lòng.

Thậm chí còn cảm thấy xấu hổ, vài ngày cũng không tới chỗ tôi tán gẫu.

Ngày đó, bác gái hàng xóm giống như nghe kể chuyện, sửng sốt đến nửa ngày, nhìn đến khuôn mặt nhỏ khóc như hoa lê dính hạt mưa của tôi, chỉ cảm thấy người đàn ông này chắc là mắt mù.

Như vậy mà còn ghét bỏ?

Như thế nào, anh ta là Ngọc hoàng trên trời, phải là tiên nữ mới xứng đôi sao?

Liên tiếp mấy ngày, tôi đều ở tại trong nhà không ra cửa, chủ yếu là sợ tôi vui vẻ quá, không phù hợp với hình tượng người vợ bị bỏ rơi.

Sau giờ trưa, ăn xong miếng gà rán cuối cùng, tôi xoa xoa bụng nhỏ, cảm thấy thỏa mãn nằm ở trong sân.

Nếu là lúc này có thêm một lon Coca thì tốt rồi.

Gà rán mà không có coca, nói cho cùng là không hoàn mỹ.

Ghế nằm đung đưa, ánh mặt trời có chút chói mắt, tôi nheo lại đôi mắt, thở nhẹ một tiếng.

Lúc nửa ngủ nửa tỉnh, có người gõ cửa.

Âm thanh đập cửa thịch thịch thịch, không giống tiếng gõ cửa nóng nãy của bác gái Trần.

“Ai vậy?”

Không có người trả lời.

Chắc lại là trò đùa dai của mấy đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào đó.

Tôi đi lên vài bước, mở khóa cửa sân ra, cửa vừa mới hé, một bóng đen ập xuống, che khuất ánh nắng oi bức trên đầu.

Con nhà ai mà lại cao như vậy.

Ăn uống tốt đấy.

Đang chuẩn bị khiển trách vài câu, người đã đi tới trước mặt tôi, cách tôi chừng một nắm tay.

Ngoan chút, đứng gần như vậy làm gì?

Không biết khoảng cách sinh ra vẻ đẹp sao?

Tôi lui ra phía sau một bước, ngẩng đầu trừng mắt nhìn, giây phút này, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, miệng cũng quên khép lại.

Tần Nhan???

Tần Nhan!!!

---

5

Sau giây phút sứng sốt, tôi vẫn không dám ngẩng đầu.

Anh ấy vóc dáng vốn dĩ đã cao, khi làm mặt lạnh, khí thế càng mạnh mẽ.

Ánh mắt đó quá khủ.ng bố, nhìn một cái như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Bên cạnh nhau lâu nên rất hiểu nhau, tôi biết tâm tình Tần Nhan lúc này vô cùng không tốt, trong lòng không thể hiểu được có điểm tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy chột dạ.

Người này mỗi lần đều bộ dáng như muốn bức chế.c người, không nói năng một lời, khiến cho đối phương đi đoán.

Phiền muốn chết!

Đoán cái rắm chứ đoán!

“Ha ha, đã lâu không gặp, cái à…, thật trùng hợp ha.”

“......”

Được rồi, tôi khinh bỉ chính mình.

Tần Nhan mặt càng đen.

Tôi cả người đều run lên.

Cái này đơn giản là phản xạ có điều kiện, cái tên Tần Nhan, nghe tên thì ôn ôn nhu nhu, thật ra lại lạnh nhạt âm trầm, còn đặc biệt keo kiệt, thù dai.

Từ nhỏ đến lớn, cãi nhau chưa từng thắng, mưu mẹo cùng không lại, tóm lại là ở trên tay anh ấy ăn không ít thua thiệt.

“Không ở yên trong nhà, chạy loạn làm gì?”

Tần Nhan không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

“Tôi thích chạy loạn, liên quan méo gì đến anh!”

Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Vừa thấy mặt liền mắng tôi, hừ, mắng cái gì mà mắng!

“Đơn ly hôn chắc anh ký rồi, anh tìm tôi để đi làm thủ tục phải không, cũng đúng, nhưng mà, anh cần phải dựa theo điều khoản.....”

Còn chưa nói xong, thì Tần Nhan đã không kiên nhẫn ngắt lời.

“Đơn ly hôn cái gì, không thấy.”

Ánh mắt Tần Nhan lạnh lùng, lại bổ sung, “Emi muốn ly hôn?”

Tôi lại run lên.

Theo bản năng lắc lắc đầu.

CMN!

Trình Gia, sao mày lại hèn nhát như vậy.

Lúc trước nếu không phải Tần Nhan đang đi công tác, không phải mày muốn đem đơn ly hôn ném vào mặt anh ấy sao.

Sao bây giờ gặp mặt, dũng khí nói “không” cũng không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mang-thai-con-cua-trum-phan-dien/chuong-3.html.]

Tần Nhan một chân đứng hai thuyền, là tra nam bội tình bạc nghĩa, còn có mặt mũi tới chất vấn mình.

Càng nghĩ càng giận, không đợi tôi mắng cho đã, bụng đột nhiên co rút đau đớn.

“A.”

Tôi kinh ngạc nhìn bụng, bé cưng vừa mới đá tôi?

Tôi vui vẻ một giây đồng hồ, lại tức giận bĩu môi.

Con gấu con này, nhìn thấy cha nó nên chào mừng.

Mỗi ngày đi theo tôi, cũng chưa thấy nó vui vẻ như vậy.

Tôi chỉ lo chửi thầm, không chú ý ánh mắt âm u của Tần Nhan đang dừng ở trên bụng tôi.

“Em mang thai?”

“A, mang thai, không có.”

Đầu tôi lắc như trống bỏi.

Trong tiềm thức, tôi không muốn để Tần Nhan biết sự tồn tại của đứa bé.

Huống chi sắp phải ly hôn, đứa bé này cũng cùng Tần Nhan không cònì quan hệ gì.

Tần Nhan ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, lại tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm bụng tôi.

“Vậy sao em béo lên nhiều vậy?”

Theo tầm mắt Tần Nhan, tôi nhìn bụng của mình.

Hôm nay trời nóng, tôi mặc váy dài rộng thùng thình, tuy không thấy rõ bụng bầu, nhưng vẫn nhận ra vòng eo lớn hơn trước.

Đồ cờ hó nhà anh, ánh mắt sao sắc bén như vậy.

Tôi ngó trái ngó phải, ánh mắt đảo quanh, đột nhiên phát hiện trong sân còn xương gà chưa được thu dọn.

“Vừa mới ăn gà rán quá no.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi bắt đầu nói dối, đi qua chỉ chỉ túi đồ ăn.

“À.”

Tần Nhan ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tôi

Đây là tin?

Đang muốn thở một hơi, ở cửa vang lên giọng nói lớn tiếng quen thuộc.

Tiếp đó, cửa bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt phúc khí của bác gái hàng xóm.

Trong lúc nhất thời, không khí yên tĩnh.

Bác gái Trần nhìn chằm chằm Tần Nhan hơn nửa ngày, đôi mắt đều phát ra ánh sáng.

Tim tôi lỡ một nhịp.

“Dì Trần, hôm nay......”

“Ai nha, con trai nhà ai đẹp trai như vậy, đã có người yêu chưa?”

“Dì Trần…”

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

“Chào dì, con là chồng Gia Gia, tới đón cô ấy về.”

Người hỏi người đáp.

Một câu tôi cũng không chen vào được.

Hai người này là cố ý!!!

Trong vòng một ngày bị ngắt lời vô số lần, tôi rất rất muốn đánh vào đầu Tần Nhan.

Lúc muốn nổi nóng, tôi cũng không chú ý Tần Nhan trả lời như thế nào.

Nhưng dì Trần nghe rõ, thở dài, lại là người đã kết hôn.

Lại như nghĩ ra cái gì, ánh mắt biến đổi, hai tay chống nạnh.

“Tóm lại, anh chính là người chồng cặn bã con bé nói?”

Người chồng cặn bã Tần Nhan:??

Đầu sỏ gây tội Trình Tiểu Gia:......

Ánh mắt dì Trần đánh giá Tần Nhan, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang ghét bỏ.

Đẹp trai thì có lợi ích gì, vừa thấy là biết sẽ không biết làm việc.

Chỉ biết dùng gương mặt kia đi lừa người.

“Anh nói anh xem, đẹp người xấu nết, nhìn cũng là người có tiền, sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ, thiếu đạo đức như vậy, ạm nhìn tôi làm gì, anh có dám đánh tôi không?!”

Dì Trần xắn tay áo, “Trách không được con bé nói anh bạ.o lự.c, anh nhìn thái độ của anh xem, con bé nhìn gương mặt này của anh, đều có thể bị dọa sinh n.on.”

Tôi không nghĩ tới dì Trần dũng mãnh như vậy, vội vàng nháy mắt ra hiệu với bà ấy.

Mấy cái này sao có thể nói ra được.

Nhưng dì Trần lại hiểu lầm ý của tôi, đáp lại bằng ánh mắt bảo tôi yên tâm.

Yên tâm cái rắm, bà mà còn nói nữa, sao tôi dám yên tâm!

Dì Trần quả nhiên không phụ kỳ vọng, “Anh cũng không biết, mấy ngày này con bé thật khổ, trong nhà đồ ăn cũng không có, cả ngày đi qua nhà tôi kiếm ăn kiếm uống, chỉ dám ăn rau cải, thịt cũng không dám động, con gái tôi thật đáng thương mà.”

Rõ ràng là bầu trời ánh nắng chói chang, nhưng chung quanh lại lạnh căm.

Tôi nuốt nước miếng, không dám nhìn biếu cảm của Tần Nhan.

Dì Trần, có bà đúng là phúc khí của tôi.

Loading...