Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Manh Ngư Lạc Du - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-25 12:25:55
Lượt xem: 1,908

Viện không lớn, ngoài mẫu thân ra, chỉ còn ta và bà lão giúp việc.

Bà lão ấy đối tốt với mẫu thân, nhưng lại chẳng ưa ta.

Giống như những người ngoài kia, bà khinh ghét ta, chán ghét và lo sợ ta.

Bà biết ta không giống những đứa trẻ khác.

Từ khi mới chập chững biết đi, ta đã biết trêu đùa mẫu thân mù lòa của mình.

Ta đi theo sau bà, kêu la thảm thiết, khiến bà hoảng hốt không phân biệt được phương hướng, rồi nhìn bà đ.â.m đầu vào gốc cây mơ trong sân, ta liền bật cười khúc khích, để bà nước mắt thấm ướt khăn lụa.

Khi ta còn chưa nói sõi, thế mà ta đã biết cách dùng lời lẽ để làm tổn thương người khác.

Bà lão giúp việc là một góa phụ, con trai bà thì đã chec khi tuổi trung niên, bị ta không ít lần đ.â.m vào vết thương cũ.

Có lần ta tranh giành một con chồn hoang với lũ trẻ khác, bà lão lo ta gây họa nên bênh ta.

Ta nhẫn tâm ném mạnh con chồn trắng xuống đất, khiến m.á.u thịt văng tứ tung. Đứa trẻ kia hoảng sợ đến nỗi tiểu ra quần, gào khóc đòi mẹ.

Bà lão cho rằng ta độc ác, không biết cách đối nhân xử thế.

Bà thường nói với mẫu thân rằng, ta sinh ra đã chẳng phải là đứa trẻ lương thiện, tính cách hoang dã không thể dạy dỗ.

Mẫu thân ta chỉ nhẹ nhàng lau tay bằng khăn lụa, rồi âu yếm vuốt ve khuôn mặt ta, lắc đầu nói: "Con ta thông minh, rất tốt, như thế rất tốt."

Ta không hiểu bà thấy có gì mà tốt.

Cổ bà trắng như bánh dày, nhưng đầy những vết đỏ, vậy mà bà vẫn còn tâm trạng nói về điều tốt hay không tốt.

Ta cười khẩy trong lòng, rồi rút từ thắt lưng bà chiếc túi nhỏ màu xanh.

Bên trong chẳng có mấy đồng bạc vụn, chỉ còn ba đến năm đồng xu.

Ta cau mày, không vui, bóp nát chiếc túi.

Ngay khoảnh khắc ấy, ta nhận ra đôi tay mềm mại của bà đang tháo búi tóc nhỏ của ta ra, rồi buộc lại thành hai b.í.m tóc hoa nhỏ.

Dải lụa hồng buông xuống có thêu hai hạt ngọc trai nhỏ xíu, nhìn không đẹp đẽ gì, chỉ toát lên vẻ rẻ mạt khó tả.

Ta nghĩ trong lòng, chẳng trách ngày càng nghèo túng, chỉ toàn là mấy món đồ vô dụng như thế này.

Ta đã biết từ lâu rồi.

Ta không giống mẫu thân ta.

Ngoài việc đẹp đẽ, bà chẳng có chút ích lợi gì, yếu đuối như bông hoa chỉ cần một cú đạp là nát.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta khinh ghét bà.

Nhưng rồi bà chec.

Chec trong cái mùa hè oi bức mà ta cũng căm ghét không kém.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/manh-ngu-lac-du/chuong-2.html.]

Khi ta tìm thấy t.h.i t.h.ểcủa bà, bà đã bị vứt bỏ nơi hẻm tối suốt mấy ngày liền, ruồi nhặng vây quanh, hình hài bà chẳng còn ra con người.

Ta không biết trước khi chec bà đã trải qua những gì, chỉ biết khi ta trở về từ bãi tha ma hoang với tấm chiếu rách nát trên lưng, mới phát hiện rằng da thịt trên lưng bà đã dính chặt vào mặt đất.

Không thể gỡ ra nổi, cả người bà chẳng còn lấy một mảnh da nào nguyên vẹn, m.á.u khô lại từng mảng, chỗ đỏ, chỗ đen, thịt nhão nhoẹt, thối rữa.

Ta nhặt một tấm ván gỗ, từ từ cạo từng chút từng chút da thịt đã dính chặt, ráp chúng lại với nhau, mẫu thân ta như một cây kẹo hồ lô bị giẫm nát.

Ta cuộn bà lại, kéo lê suốt cả đêm, ruồi nhặng cũng bám theo ta suốt đêm, vo ve không ngừng bên tai.

Khi tấm chiếu đã hoàn toàn rách nát thì cũng đến nơi.

Ta đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cơn chua từ dạ dày trào lên khiến ta chỉ có thể nôn khan.

Ta nôn không biết bao lâu, cả người rã rời.

Ta tựa vào tấm chiếu rách nát ấy, ngồi đến tận khi trời sáng.

Trời đã sáng.

Ta đứng dậy, phủi bụi đất, quay đầu bước đi.

Đi được nửa đường, ta chợt nhìn thấy chiếc túi màu xanh thêu hình con cá, dơ bẩn lăn ra từ tấm chiếu không biết từ lúc nào.

Ta nhặt nó lên, lục lọi bên trong.

Bên trong có đôi bông tai bạc nhỏ xíu.

Rất nhỏ, nhưng cũng đủ đổi lấy ít tiền, ta đem chúng đổi lấy một gói thuốc, vuốt phẳng chiếc túi rỗng, rồi nhét vào n.g.ự.c áo.

Gió đêm từ sông thổi tới.

Ta đứng trên cây cầu gần Xuân Lan Các, nhìn rất lâu.

Nhìn đủ loại người qua lại, bao nhiêu nữ tử giống mẫu thân ta, bao nhiêu nam nhân giống Huyện thái gia.

Nhìn những bộ xương hồng phấn dùng khăn lụa che mặt, những tên ác quỷ mặt xanh đeo gông xiềng.

Nhìn cảnh phong trần vùi dập thân xác, tiếng ca tiếng nhạc xa hoa trụy lạc.

Rồi ta quay đầu, tự đ.â.m mù mắt mình.

Ta được nhặt vào Xuân Lan Các vào một buổi sáng sớm, không khí còn phảng phất hơi ẩm lạnh, tai ta nghe thấy tiếng người ra vào xôn xao.

Mụ tú bà đặt cho ta cái tên Nhạn Châu.

Bà ta vui mừng, quay quanh ta mấy vòng, rồi bật cười lớn: “Mỹ nhân đẹp từ trong trứng thế này, lại còn mù bẩm sinh, đúng là trời định cho chén cơm này rồi!”

Ta chỉ biết rụt rè, cắn môi, bối rối xoắn lấy ống tay áo.

Ta ngoan ngoãn đến mức giống như một con búp bê làm bằng sứ.

Tú bà hài lòng với ta vô cùng.

Loading...