Mạnh Vãn - 15
Cập nhật lúc: 2024-06-26 18:19:36
Lượt xem: 481
15
Đầu tháng sáu, một lá thư được gửi đến từ phía Nam.
Trên đường trấn áp thổ phỉ, Chu Hạc một mình lẻn vào.
Cuối cùng bọn cướp mất tích, đồng thời cũng không thấy Chu Hạc đâu.
Khi tin tức truyền ra, Chu mẫu ngã trước cửa nhà, Chu phụ ở bên cạnh như già đi mười tuổi.
Hầu hết người dân ở kinh thành đều đang đợi xem trò cười.
Chu mẫu thường xuyên nịnh trên hạ dưới, ỷ con mình là trạng nguyên mà ức h.i.ế.p kẻ yếu khiến nhiều người dân trong kinh mất lòng.
Bây giờ hy vọng duy nhất của bà ta đã không còn, sao có thể nhảy nhót được nữa.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, có người phát hiện Tạ Yên Chỉ lấy trộm vàng bạc tính chạy trốn.
Nàng bị gã người hầu nửa đêm thức dậy đi tiểu phát hiện, mang đến trước mặt Chu mẫu.
Tất cả đều là vì người phụ nữ này, kể từ khi nàng ta đến, không có một ngày nào Chu gia được yên ổn.
Bây giờ nàng thực sự đã khiến con trai bà ta mất mạng.
Chu mẫu vốn đã điên rồi, ánh mặt bà ta nhìn Tạ Yên Chỉ hung ác như nọc độc.
Bà già này luôn như vậy, chẳng bao giờ nhìn lại mình mà cứ chăm chăm đổ lỗi cho người ta.
Nếu như không phải bà ta chiều Chu Hạc đến mức không biết nặng nhẹ thì làm sao hắn phá phách vậy được.
Năm đó lúc Chu Hạc hưu ta, Chu mẫu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/manh-van/15.html.]
"Gà mái nào mà chẳng phải đẻ trứng, thế nhưng ngươi gả vào Chu gia tám năm rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì."
"Chu gia ta bao nhiêu thế hệ cha truyền con nối, sao có thể bị hủy trong tay một nữ nhân như ngươi."
Nhưng sở dĩ ta không có thai là bởi vì từ lúc thành thân đến nay, Chu Hạc rất ít khi đến phòng ta.
Chu mẫu biết hết tất cả nhưng vẫn đổ hết lỗi lên đầu ta.
Lúc đó ta còn không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ biết cố hết sức lấy lòng bọn họ.
Ngoài mặt bà ta hưởng thụ những gì mà ta mang tới nhưng sau lưng lại cảm thấy ta không xứng làm con dâu Chu gia.
Trên đời này có cái gì tốt là nhà bọn họ phải chiếm tất.
Bây giờ thấy chó cắn chó như này, ta vui đến mức mỗi ngày đều ăn thêm một bát cơm.
Trong thời gian nghỉ ngơi, cha dẫn ta lên núi bái phật.
Kiếp này ta đã tính hết rồi, chỉ mong gia đình ta bình yên khỏe mạnh.
Vợ chồng đại ca luôn yêu thương nhau, nhị ca cũng sớm tìm được ý trung nhân.
Gia đình ta sẽ không lặp lại cái kết như kiếp trước nữa.
Sau khi ăn chay ở chùa xong, ta nói với mẹ là sẽ đi tản bộ.
Nhưng vừa mới rẽ vào khúc cua, đã có người bịt miệng ta rồi lôi đi.
Sau khi tỉnh lại, ta thấy mình bị trói và trước mặt là Chu Hạc với vẻ mặt khó đoán.
"Đã lâu không gặp, A Vãn."
"Không ngờ ta vẫn có thể gặp lại nàng."