Mạt Cưa Và Mướp Đắng - Chương 1 2
Cập nhật lúc: 2024-10-03 15:24:03
Lượt xem: 976
1
Nghe tin tôi kết hôn với Hắc Mã, các đồng nghiệp đều lộ ra vẻ mặt cười gượng gạo.
“Chẳng phải là cậu chàng Hắc Mã làm việc vài năm rồi đi học thạc sĩ, giờ đang dạy ở trường Trung học số Một của thành phố đó chứ?”
Tôi gật đầu xác nhận: “Đúng rồi.”
Cái họ này, cái tên này, có lẽ trên cả nước cũng chẳng tìm được mấy người.
Tôi từng cười nhạo anh ấy vì cái tên này.
Nhưng bây giờ tôi không thể cười nổi, vì vẻ mặt của mọi người thật sự rất kỳ lạ.
“Chuyện gì vậy? Có vấn đề gì à?” Tôi không nhịn được mà hỏi.
“Không, chồng em thì có vấn đề gì đâu!”
Chị Lưu thẳng thắn nói: “Có vấn đề là ở mẹ chồng em ấy!”
Chị vừa nói xong, một đồng nghiệp khác đã ngăn lại.
“Đừng nói mấy chuyện này trước mặt Tiểu Giang không hay đâu.”
Tôi tên là Giang Tiểu Dư, vừa mới đậu kỳ thi công chức và được nhận vào làm ở đơn vị này.
Trong thời gian học thạc sĩ, tôi và Hắc Mã đã làm giấy kết hôn.
Sau khi tốt nghiệp, anh ấy về quê nhà làm việc, tôi cũng thi công chức và theo anh ấy đến đây.
Về phần mẹ chồng tôi, tôi chỉ mới gặp bà một lần thoáng qua lúc mới đến, chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Lời của đồng nghiệp đã khơi dậy sự tò mò trong tôi, tôi hối thúc chị Lưu nói tiếp.
“Nhìn xem, chính chủ chẳng để ý mà!”
Chị Lưu quay lại đáp lại người vừa ngăn mình, rồi bắt đầu kể cho tôi nghe về những chiến tích lừng lẫy của mẹ chồng tôi.
Vừa bắt đầu chỉ có một mình chị Lưu kể, nhưng sau đó, mọi người xung quanh đều chen vào tham gia.
Cuối cùng, thậm chí nhân viên ở văn phòng khác cũng kéo đến hóng chuyện.
Mọi người nói qua nói lại, tôi nghe cũng dần dần hiểu ra.
Mẹ chồng tôi đúng là một người “không vừa”.
Nói thẳng ra, bà là một con mụ ét te ghê gớm.
Một “con mụ khọm già” chính hiệu.
Thấy ai cũng chửi, gặp ai cũng đánh.
Từ mẹ chồng đến em dâu, từ hàng xóm láng giềng đến người bán hàng nhỏ lẻ, không ai thoát khỏi tầm tay của bà.
Bà hung dữ đến mức khiến con trai bà, cũng chính là chồng tôi, không thể tìm được đối tượng kết hôn.
Chỉ cần nghe giới thiệu đối tượng là họ Hắc, ai cũng sẽ hỏi ngay: “Có phải là Hắc Mã, con trai của bà Mã đó không?”
Nếu câu trả lời là “đúng”, thì chắc chắn họ sẽ tìm cách né tránh ngay lập tức.
“Tha cho tôi đi, có cô gái nhà nào dám gả cho nhà đó đâu, chẳng phải sẽ bị bà Mã nuốt chửng sao?”
Tôi chăm chú lắng nghe họ kể, tay vô thức mân mê lòng bàn tay.
Mọi người thấy tôi có vẻ sợ, bầu không khí đang sôi nổi bỗng chùng xuống.
Tôi ngạc nhiên: “Sao không nói nữa? Tiếp tục đi chứ?”
“Em không sợ à?” Chị Lưu ngạc nhiên hỏi tôi.
“Em gọi là hiểu rõ đối thủ để chuẩn bị tinh thần chứ sao!”
Nghe tôi nói vậy, mọi người cũng không còn ngần ngại nữa.
Càng nghe, tôi càng hứng thú.
Đây đúng là kỳ phùng địch thủ mà!
Sống gần ba mươi năm nay, ngoài mẹ tôi, tôi chưa từng gặp ai có khả năng chửi bới và gây chuyện đến mức này!
Một người như vậy, tôi nhất định phải gặp cho bằng được.
Nếu không, làm sao có thể phát huy những kỹ năng mà tôi đã được rèn luyện từ nhỏ?
2
Trước khi đến cuối tuần, Hắc Mã đã sớm chuẩn bị tâm lý cho tôi.
“Mẹ anh có thể hơi khó chịu một chút, nếu lúc đó bà có làm gì quá đáng, em cứ đổ hết lên anh, đừng để bản thân phải chịu ấm ức.”
“Nếu em không nhịn được mà cãi nhau với bà thì sao?”
Hắc Mã có vẻ không tin nổi, dù sao trước đây tôi luôn tỏ ra là một người phụ nữ tri thức trước mặt anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mat-cua-va-muop-dang/chuong-1-2.html.]
“Anh khuyên em tốt nhất đừng cãi lại, không phải anh bênh mẹ đâu, mà là sợ em không cãi lại bà.”
“Có câu này của anh là đủ rồi!”
Cuối tuần, vừa bước vào khu chung cư nhà Hắc Mã, ngay lập tức tôi cảm thấy vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Có ánh mắt tò mò, có vẻ hoài nghi, cũng có những ánh mắt đầy căm phẫn.
Nhưng nhiều hơn cả là những ánh mắt tiếc nuối và sự tò mò xem kịch hay.
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️
Thậm chí có một bà thẳng thắn trước mặt Hắc Mã lắc đầu than thở: “Cô gái tốt thế này mà lại rơi vào nhà như vậy, thật đáng tiếc, đáng tiếc quá.”
Còn có mấy đứa nhóc nghịch ngợm hét lên với tôi: “Cô mau chạy đi, kẻo bà phù thủy già ăn thịt cô đấy!”
Hắc Mã mím chặt môi, không nói một lời.
“Anh không giận à?”
Anh ấy nghiến răng nói: “Giận thì có ích gì, mẹ anh quả thực đã làm nhiều chuyện không đúng, mặc dù bản chất bà không phải là người xấu.”
Nói xong anh vội vã bổ sung: “Nhưng em yên tâm, anh chắc chắn sẽ bảo vệ em, anh hứa đấy!”
Khi đến nhà Hắc Mã, đó là một căn nhà khá lớn, bà nội của anh cũng sống cùng họ.
Biết tôi sắp đến, cô út của Hắc Mã cũng tới góp vui.
May mắn là tôi đã chuẩn bị quà cho tất cả mọi người.
Khi nhận quà, ai cũng lịch sự cảm ơn.
Chỉ có mẹ chồng tôi là tỏ vẻ không hài lòng: “Mua nhiều thứ thế này tốn bao nhiêu tiền chứ? Sau này hai đứa sống với nhau phải tiết kiệm hơn chút.”
Thật lòng mà nói, những thứ này cũng tốn của tôi không ít tiền.
Vì vậy, lời bà nói thực ra đã chạm đến tim đen của tôi.
Nhưng chưa kịp để tôi nói gì, bà nội của Hắc Mã đã lên tiếng trước:
“Trẻ con tặng quà cho con thì vui vẻ nhận là được rồi, dù có không vừa ý cũng là lòng hiếu thảo của chúng, con còn nói lời mỉa mai ở đây cho ai xem chứ?”
Cô út cũng phụ họa: “Đúng vậy, Tiểu Giang có công việc, kiếm ra tiền, muốn tiêu thế nào thì chị là mẹ chồng cũng không nên can thiệp.”
Mẹ chồng tôi lập tức đứng phắt dậy, chống nạnh bắt đầu phản công: “Tôi bảo nó tiết kiệm thì sai à? Hai người, già lẫn trẻ, có sức lực đi gây chia rẽ thì không bằng mau chuẩn bị phong bì mừng cho cô dâu mới!”
Nói xong, bà lấy từ trong túi ra một phong bì đỏ căng phồng, đập vào tay tôi.
“Cầm lấy!”
Rồi bà hung hăng nhìn chằm chằm vào bà nội và cô út.
Bị bầu không khí này làm cho bối rối, tôi đành nhìn sang Hắc Mã cầu cứu.
Anh ấy gật nhẹ đầu ra hiệu tôi có thể nhận.
Tôi cảm ơn mẹ chồng và nhận lấy phong bì một cách thoải mái.
Bà nội và cô út cũng bị ánh mắt của mẹ chồng làm khó chịu, nhưng cuối cùng họ cũng phải lấy phong bì ra.
“Đừng mong nhìn mẹ con tôi bẽ mặt, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi!”
Tôi bóp nhẹ phong bì để cảm nhận độ dày của nó, trong lòng đã có suy tính.
Sau đó, mẹ chồng đi vào bếp nấu ăn, còn tôi cùng mọi người ngồi xem tivi trong phòng khách.
Bà nội nhìn tôi, lặng lẽ dịch lại gần.
Bà nói chuyện một cách bí mật, dù giữa tôi và bà vẫn còn Hắc Mã ngồi giữa.
“Mẹ chồng con là người nhỏ nhen, vừa rồi cho con phong bì mà con dám nhận thật à?”
“Bây giờ chắc chắn nó đã giận con rồi, con mau vào bếp giúp bà ấy nấu cơm, cố gắng thể hiện một chút, nếu không sau này sẽ khổ đấy.”
Thực ra, chuyện có nên vào bếp hay không, có nên rửa bát hay không, tôi đã đắn đo rất lâu.
Mẹ tôi từng dặn, khi về nhà chồng phải chăm chỉ, có việc gì cũng nên tranh thủ làm, như vậy mới tạo được ấn tượng tốt.
Nhưng trên mạng thì mọi người lại nói rằng, lần đầu về nhà chồng không nên quá tích cực, nếu không dễ bị coi thường.
Trong lúc tôi còn đang phân vân, Hắc Mã từ từ đẩy bà nội đang tựa vào chân anh ra, quay sang nói với cô út:
“Tiểu Dư không biết nấu ăn, cô út đi giúp mẹ cháu nhé!”
“Cô út đến là khách, sao có thể để cô làm? Để tôi đi!”
Bà nội, tám mươi mấy tuổi, nghe thấy ý định bắt con gái cưng của bà vào bếp liền giãy nảy lên đòi đứng dậy.
Thấy tình hình thế này không ổn, nếu cứ để tiếp tục sẽ xảy ra chuyện lớn, tôi đành nói:
“Thôi để em đi!”
Dù không muốn, tôi cũng đành bước vào bếp.
Vào bếp rồi, cũng có nghĩa là bước vào chiến trường rồi.