Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạt Cưa Và Mướp Đắng - Chương 13 14

Cập nhật lúc: 2024-10-03 15:54:47
Lượt xem: 492

13

Cùng một thông tin phỉ báng nếu bị nhấp chuột, lượt xem đạt trên năm nghìn lần, hoặc bị chia sẻ đạt trên năm trăm lần sẽ cấu thành tội phỉ báng. Hành động của cô em chồng Hắc Mã đã đủ để bị kết tội.

Khi bà chồng biết chuyện này, bà không còn quan tâm đến việc chân yếu tay mềm, tuổi tác già nua. Dưới sự giúp đỡ của con trai, cả hai bà cháu chạy đến nhà tôi để hỏi tội. Mục đích chỉ có một, đó là bắt mẹ chồng rút đơn kiện.

“Rút đơn kiện được, nhưng phải ly hôn nhanh chóng, tài sản chia đều.” Đây là điều kiện mẹ chồng tôi đưa ra, rất đơn giản và rõ ràng.

Bà già tức giận đến tái mét mặt, cầm gậy lên định đánh, tôi liền đưa tay chặn lại. “Nếu không muốn con gái bà vào tù thì hãy ngoan ngoãn đi, cái bộ quy tắc cổ hủ của bà giờ không còn tác dụng nữa đâu!”

Lần này mẹ chồng cũng không tức giận, giọng nói nhẹ nhàng, không còn chút nào tính khí ngày trước. “Nghe nói cháu ngoại trai quý hoá của bà muốn thi công chức đúng không? Vậy nếu thằng ranh con ấy có một người mẹ phạm tội, bà nghĩ nó còn có thể thi được không?”

“Bà nói xem, nếu con gái rượu của bà biết các bà không cứu giúp nó vì tiền, thì nó có trách bà không?”

Mặc dù câu nói nhẹ nhàng, nhưng lực sát thương chí mạng, khiến bà già suýt nữa không đứng vững. Tôi nhanh chóng chống hộ bà cây gậy xuống đất cho vững chắc. Không thể để bà ấy nói linh tinh với tôi, người như bà ấy thì không biết làm những việc đó đâu.

“Về nhà suy nghĩ kỹ đi, tôi đã làm trâu làm ngựa cho bà bao nhiêu năm như vậy, điều kiện này cũng không thiệt cho các người đâu.”

14

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mat-cua-va-muop-dang/chuong-13-14.html.]

Quả nhiên, mẹ thương con gái nhất. Sau khi bà ấy và con trai trở về không lâu, đã đồng ý ly hôn. Tài sản chia đều. Nhưng căn nhà lớn ấy cũng là tài sản chung của vợ chồng, mẹ chồng kiên quyết không cần nhà, chỉ cần tiền.

Bà già ngay cả tiền mua quan tài cũng đã bỏ ra, nhưng vẫn không đủ để mua một nửa giá trị căn nhà. Bà muốn để gia đình cô em chồng góp chút tiền, nhưng họ chỉ nói: “Đó là chuyện của con trai bà, liên quan gì đến tôi?”

Không còn cách nào, tòa án thì không thể chờ đợi. Họ chỉ còn cách bán nhà. Cuối cùng, khi tiền vào tay và giấy chứng nhận ly hôn cũng đã xong, mẹ chồng đã rút đơn kiện.

Bố Hắc Mã và bà nội không còn nhà cửa, chỉ có thể dùng số tiền ít ỏi trong tay mua một căn nhà nhỏ để sống, vừa nhỏ vừa cũ. Còn cô em chồng, không còn vụ kiện nào nữa, cũng không giả vờ yếu đuối nữa. Cô ta trực tiếp đổ trách nhiệm lên đầu mẹ mình.

“Nếu không phải vì mẹ bắt con nói xấu mụ ta, con đã không gây ra vụ kiện. Nói cho cùng, đều là lỗi của mẹ. May mà bà vẫn còn chút lương tâm, nếu như làm hỏng tương lai của con trai con, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ!”

Dù vậy, cô chồng cũng không còn gần gũi với bà nữa. Không còn con dâu phục vụ, cũng không có con gái thăm hỏi, cuộc sống của bà già trở nên thê thảm.

Con trai thì không biết làm gì, đã quen với việc được phục vụ. Bà già vừa thương con trai, lại mang tư tưởng “phụ nữ thì phải phục vụ đàn ông,” không còn cách nào khác, chỉ có thể tự tay làm mọi thứ.

Thật đáng thương, bà đã hơn tám mươi tuổi, hàng ngày vẫn phải chống gậy run rẩy nấu ăn và giặt giũ cho con trai. Bà mong muốn con trai tìm một người bạn đời mới. Thực ra, bà chỉ muốn tìm một người giúp việc miễn phí, một người mẹ.

Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️

Nhưng những người xung quanh đều biết chuyện của họ, ai lại muốn dính dáng vào cái rắc rối này?

Kết quả là, bà già đã tự mình gây ra nỗi khổ suốt nửa đời người, cuối cùng khiến con trai phải ly hôn, làm cuộc sống của chính mình trở nên thê lương.

Loading...