Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-08-27 20:20:33
Lượt xem: 99
Bởi vì Dương Hiên cùng Ôn Tiểu Tự đều có dị năng, nhất là Ôn Tiểu Tự dị năng hệ thủy, phía chính phủ rất coi trọng đối với bọn họ, an bài bọn họ đến nội thành, ngay ở trong gian phòng ở lâu hai bọn Tống Đại.
Cận Lạc Bạch dẫn theo Ôn Tiểu Tự đi làm kiểm tra đo lường đẳng cấp dị năng, sau đó anh ta báo cho Tống Đại, đẳng cấp Ôn Tiểu Tự là cấp B, cùng đẳng cấp dị năng hệ mộc của Sở Cảnh Hòa, nhưng đẳng cấp dị năng hệ ngũ hành sau này nhất định sẽ tăng lên.
Hai anh em Ôn gia đến căn cứ vẫn quán triệt nguyên tắc trước đó, không tiếp xúc với Tống Đại, bình thường ở trong phòng nhỏ, ngoại trừ thỉnh thoảng Tranh Tranh gõ cửa, tìm Ôn Tiểu Tự chơi, năn nỉ Ôn Tiểu Tự dẫn cậu đi vẽ tranh.
Tống Đại thế mới biết, Ôn Tiểu Tự dĩ nhiên là một sinh viên mỹ thuật. Sinh viên mỹ thuật rất đốt tiền, cha mẹ bọn họ mất sớm lại không để lại cho bọn họ tài sản dư thừa, Ôn Cảng Sinh mặc dù cuộc sống giải quyết, cũng kiên trì cung cấp cho Ôn Tiểu Tự thi vào học viện mỹ thuật, xem như là một người anh trai tốt có trách nhiệm.
Trong phòng Ôn Tiểu Tự thường xuyên truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tranh Tranh, nhưng Cố Dực nghe tiếng cười này lại không vui vẻ nổi, biểu tình luôn sáng sủa như ánh mặt trời, giống như một tầng mây đen phủ kín.
Cô biết Cố Dực hiện tại hận không thể g.i.ế.c hai anh em Ôn gia, nhưng trong lòng anh ta lại có một tia lo lắng cuối cùng, lo lắng bọn Ôn Tiểu Tự thật sự vô tội, anh ta sợ g.i.ế.c hai người tốt. Đây chính là kết quả của chuyện không có bằng chứng, để anh em Ôn gia ở điểm lắc lư giữa người tốt và người xấu, để thống khổ lần lượt dày vò Cố Dực.
Trong phòng Ôn Tiểu Tự, mỗi lần truyền ra một tiếng cười, đều là một đả kích nặng nề đối với Cố Dực.
Nhưng ngày hôm sau, Tranh Tranh bị bệnh, Giang Tĩnh Thủy đưa cậu vê phòng chăm sóc, không tìm Ôn Tiểu Tự chơi nữa.
Về phần cách không lấy vật, cô nhớ rõ lúc trước Cao Tân từng nói, dị năng của anh ta không thể lấy vật sống, hơn nữa có hạn chế phạm vi, cho nên dị năng này cũng có thể gạch bỏ.
Tống Đại mấy ngày nay cũng không ra khỏi cửa, cô luôn không ngừng liên lạc với dị năng hệ hỏa, trước kia là vì Đậu Văn Quang, hiện tại thì có thêm một Trọng Khấu.
Cho nên chân chính sẽ tạo thành uy h.i.ế.p đối với cô, chỉ có sáu loại dị năng ánh sáng cường quang, độc thể, dịch chuyển tức thời, sóng âm, cách không lấy vật, cuồng bạo.
Thứ nhất, cướp đoạt, có thể bỏ qua một bên trước, bởi vì bản thân cướp đoạt không có tính công kích. Trọng Khấu chỉ có thông qua dị năng khác g.i.ế.c c.h.ế.t cô, mới có thể thông qua dị năng cướp đoạt, đạt được hệ phong, hỏa, không gian của cô.
Trên giấy cô viết ra mấy dị năng Trọng Khấu có thể sẽ tạo thành uy h.i.ế.p đối với cô. Đầu tiên ánh sáng cường quang và sóng âm, có thể phòng ngự vật lý; Dị năng cuồng bạo của cô ta, lúc trước Tống Đại từng giải quyết Tưởng Phong lợi hại hơn cô ta, cho nên dị năng này cũng không thể tạo thành uy h.i.ế.p đối với cô.
Ôn Tiểu Tự đi theo Ôn Cảng Sinh, phục tùng mệnh lệnh của chính phủ, làm một ít chuyện đủ khả năng.
Cho nên chân chính sẽ tạo thành uy h.i.ế.p đối với cô chỉ có độc thể và dịch chuyển tức thời. Không đúng! Nếu Trọng Khấu kết hợp dịch chuyển tức thời và cách không với nhau, có thể triệt tiêu hạn chế do hạn chế phạm vi mang lại.
Tống Đại một lần nữa viết cách không lấy vật dị năng này ở trên giấy, đồng thời cô lại viết hai từ 'Tự lành, 'Đau đớn bất giác ở bên cạnh.
Hiện tại Trọng Khấu không cảm nhận được thống khổ lại có thể tự lành, quả thực chính là một cỗ máy g.i.ế.c người có thể sống lại vô hạn. Cho nên nếu muốn g.i.ế.c cô ta, nhất định phải một kích mất mạng.
"A...' Tống Đại nhìn dị năng dày đặc trên trang giấy, trong đầu hiện ra khuôn mặt thanh xuân sắc bén như dã thú mới sinh của Trọng Khấu, nở nụ cười.
"Sao vậy?" Sở Cảnh Hòa đi tới bên cạnh cô, cầm lấy tờ giấy trong tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mat-the-ap-den-dung-hong-cuop-duoc-vo-cua-toi/chuong-122.html.]
"Cô ta rất mạnh, độc thể, dịch chuyển tức thời cái nào cũng có thể trong nháy mắt lấy mạng em, cho nên em đang suy nghĩ nên dùng phương pháp gì g.i.ế.c cô ta... So với cô ta, Đậu Văn Quang còn có vẻ không thú vị." Tống Đại đặt đầu giường nhẹ nhàng gõ, phát ra giọng nói nhẹ nhàng mà quy luật.
Sở Cảnh Hòa nhìn đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng của cô, biết cô đang hưng phấn. Bởi vì đối thủ mạnh mẽ Trọng Khấu xuất hiện mà phát ra hưng phấn, ánh mắt sáng ngời như ngọn lửa thiêu đốt tất cả trong bóng đêm sâu thẳm, gợi lên dục vọng thắng bại của thợ săn.
Chính là như vậy, Sở Cảnh Hòa trái tim đập mạnh.
Đồng dạng là đột nhiên gặp biến cố, Sở Cảnh Hòa còn có một đoạn thời gian uể oải không phấn chấn, cam chịu.
Nhưng Tống Đại cha mẹ đều mất, thân thích chiếm lấy bất động sản bị ép đến cùng đường, cho tới bây giờ không một khắc tiêu cực, càng không có một khắc buông tha chính mình, tùy ý vận mệnh bánh xe từ trên thân thể của cô nghiền qua, cô luôn tích cực tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề, tìm được một con đường thích hợp nhất với cô, sau đó cắn răng hướng lên trên, từng bước từng bước giải quyết khó khăn bày ra trước mặt cô, một năm không được thì hai năm ba năm năm mười năm, chỉ cần là người chắn ở trước mặt cô, đều bị cô từng bước từng bước vượt qua, cho đến những đối thủ này rốt cuộc không nhìn thấy bóng lưng của cô nữa.
Khi Sở Cảnh Hòa rơi vào tuyệt vọng đối với cuộc sống tương lai, là Tống Đại dùng hành động thực tế của mình kéo anh ra khỏi đầm lầy lầy lội, từ đó trở thành một chùm ánh sáng trong cuộc đời hắn.
"Có đạo lý, chỉ cần em có thể bảo vệ Ngu Ngọc Trạch, thì có thể không bị thương tổn." Tống Đại gật đầu: "Nhưng cũng có một loại khả năng khác."
Trâm mặc trong chốc lát, Sở Cảnh Hòa nói: "Nếu như anh là Trọng Khấu, anh sẽ trước tiên dùng dị năng dịch chuyển tức thời đi tới bên cạnh em, đồng thời dùng ánh sáng cường quang và sóng âm làm mù mắt em, xuyên thủng màng nhĩ của em, sau đó lại dùng độc làm cho em thống khổ không chịu nổi, tuy rằng lúc này em sẽ phản kích, nhưng anh không cảm thấy thống khổ lại có thể tự lành, cho nên phản kích của em đối với anh mà nói không có tác dụng, sau đó anh dùng cuồng bạo hoặc là độc g.i.ế.c c.h.ế.t em."
Sở Cảnh Hòa nhìn vẻ mặt chờ mong của cô, giống như thấy được Tống Đại mười sáu tuổi thức đêm quét đề kế hoạch vượt qua năm học trung học phổ thông thứ nhất, ánh sáng trong mắt mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào, anh thậm chí có hơi ghen tị.
Tống Đại: "Nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, dùng phương thức anh cảm thấy phần thắng lớn nhất.
"... Đương nhiên em cũng có thể dẫn Ngu Ngọc Trạch theo bên người, hệ trị liệu của anh ta có thể cho em không đụng một loạt công kích như thứ quang, sóng âm, độc thể." Sở Cảnh Hòa mím môi, ánh mắt ảm đạm: "Mặc dù có hơi nguy hiểm, anh nghĩ anh ta hẳn là nguyện ý."
"Sở Cảnh Hòa." Tống Đại kéo tay hắn, lui về phía giường kéo anh lên giường, hỏi: "Nếu như anh là Trọng Khấu, anh sẽ g.i.ế.c em như thế nào?”
Tống Đại quỳ xuống trước mặt anh, ôm đầu anh, trán nhẹ nhàng chạm vào anh: "Nếu cô ta thật sự làm như vậy, cô ta nhất định sẽ thành công."
"Anh đó." Tống Đại cười chọc chọc Sở Cảnh Hòa Thanh Tuấn mặt: "Cô ta rất có thể sẽ g.i.ế.c anh, làm cho em mất đi lý trí."
Sở Cảnh Hòa biến sắc.
"Cái gì?" Sở Cảnh Hòa hỏi.
"Em sẽ không chết, tin em đi."
"Cho nên, nếu quả thật có một ngày anh nhất định phải chạy, nhất định phải để mình sống sót, giao Trọng Khấu cho em."
"Nhưng em - - " Sở Cảnh Hòa nắm chặt cổ tay cô.
Sống lưng Sở Cảnh Hòa căng thẳng run lên.