Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:11:53
Lượt xem: 51
Sở Cảnh Hòa đeo tạp đề xào rau, Tống Đại liền ngồi xổm bên bếp lò nhóm lửa cho anh, làm bếp gas thông minh của anh, nhìn bộ dáng anh không ngừng bận rộn bên bếp lò, Tống Đại bỗng nhiên nở nụ cười.
"Làm sao vậy?" Sở Cảnh Hòa nhìn cô từ trong khói lửa bốc lên.
Khói lửa nhân gian nóng bỏng quanh quẩn ở lông mày sạch sẽ thanh thản của anh, tạp dề thắt bên hông, buộc chặt vạt áo rộng thùng thình, phác họa đường nét nhỏ mà có lực bên hông, khi nhìn vê phía cô thì ý cười mêm mại dịu dàng, cảm giác làm chồng kéo đầy, thật muốn...
Ngữ khí Tống Đại không nhịn được cười: "Không có gì."
Ý cười của Sở Cảnh Hòa càng sâu, giống như nhìn thấu cô.
Tống Đại xấu hổ cúi đầu.
Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một đôi đũa, cô ngẩng đầu, Sở Cảnh Hòa cười nhìn cô: "Đến nếm thử hương vị có đủ không?”
"Được." Tống Đại chống đầu gối đứng lên, từ trong nồi gắp một miếng sườn nhỏ.
Ôn Cảng Sinh từ trong lều đi ra, nhìn thấy chiến lợi phẩm của Ôn Tiểu Tự, cười nói: "Không tệ, vào nghỉ ngơi một lát."
Tống Đại lại cảm giác thập phần ấm áp, phảng phất cuộc sống như vậy, bọn họ đã sống bốn năm mươi năm.
Trong tay cô ta câm theo một cái thùng nhựa, nhặt một sò biển lớn ném vào trong thùng nước, ánh mắt của cô ta trải qua khoảng thời gian trị liệu này đã hoàn toàn khôi phục, thị lực không có bất kỳ vấn đề gì, quơ quơ vỏ sò và tôm đã nửa thùng cảm thấy ổn rồi, Ôn Tiểu Tự nhặt giày một bên lên, chạy về lều tạm thời dựng lên bên rừng rậm.
Ở một đầu khác của rừng rậm, Ôn Tiểu Tự đi chân trần giẫm lên bãi cát trắng mềm mại, bọt sóng dâng lên, hôn lên mũi chân Ôn Tiểu Tự.
*
"Anh, anh xem, hôm nay ta nhìn thấy vỏ sò đều rất lớn, em còn tìm được rất nhiều rong biển, đêm nay chúng ta có thể nấu canh hải sản uống." Ôn Tiểu Tự vui vẻ nói.
"Có hơi nóng, thổi chút rồi ăn, lần đầu tiên làm món có phân lượng lớn như vậy, có hơi không chắc chắn nên cho bao nhiêu gia vị, nếu mùi vị không đủ nói cho anh biết, anh lại thêm chút." Sở Cảnh Hòa còn đang không ngừng lật đồ ăn trong nồi, ngữ khí bình thản tự nhiên.
Ôn Cảng Sinh cầm tay Ôn Tiểu Tự, ánh mắt tràn đầy thương tiếc: "Xin lỗi Tiểu Tự, anh không phải dị năng giả, không thể bảo vệ em tốt, đến bây giờ cũng chỉ có thể để em ở trong lều, nhưng anh cam đoan với em, chờ một thời gian nữa, anh sẽ xây cho em một căn phòng chân chính có thể che gió che mưa." "Lúc anh tìm cây cối dựng lều phát hiện cỏ khô này, nên trải lên." Ôn Cảng Sinh nói.
"Thật tốt quá, có cỏ khô đi ngủ sẽ không lạnh như trước." Ôn Tiểu Tự đuôi mắt giương nhẹ, cười nói.
Ôn Tiểu Tự đặt thùng nhựa ở một bên, phát hiện dưới lều lại trải một tầng cỏ khô thật dày, cô ta có hơi kinh ngạc: "Anh tìm ở đâu vậy?"
"Tại sao?" Cô ta hỏi ngược lại.
"Hay là ăn cơm trước đi, bụng em đói rồi." Ôn Tiểu Tự nói.
"Không vội, ăn nhím sống trước đi." Ôn Cảng Sinh ngăn cô ta lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mat-the-ap-den-dung-hong-cuop-duoc-vo-cua-toi/chuong-162.html.]
Ôn Tiểu Tự cười lắc đầu, ánh mắt sạch sẽ. Anh trai chưa từng làm chuyện có lỗi với cô, từ nhỏ đến lớn, anh đều luôn bảo vệ cô, cho dù ở thế giới dị năng giả hoành hành này, anh cũng nguyện ý vì cô mà chắn ở trước mặt sát nhân cuồng Trọng Khấu kia.
Ôn Cảng Sinh nhìn một đầu rừng rậm, nói: 'Vừa rồi anh thấy bên kia có khói bếp, chứng tỏ nơi này còn có những người khác ở, buổi tối chúng ta nhóm lửa, sau khi lửa tắt thì dùng đất che lại để dập tắt khói, khu rừng này rất lớn, bọn họ rất khó phát hiện ra chúng ta."
Ôn Tiểu Tự nghe nói như thế, trong lòng cả kinh lập tức ẩn ẩn sợ hãi: "Nhưng tất cả mọi người ở cùng một khu rừng, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra chúng ta chứ?”
Ôn Cảng Sinh xoa đầu Ôn Tiểu Tự, giọng nói dịu dàng: "Yên tâm đi Tiểu Tự, trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy, trái đất không chỉ có một đại lục này, bọn Cố Dực sẽ không tìm tới đâu.'
"Nhưng em vẫn lo lắng." Ôn Tiểu Tự lo lắng bấm ngón tay, cô ta sợ, áy náy nhìn thấy Cố Dực, càng sợ nhìn thấy ánh mắt của anh ta.
Cô ta giữ chặt cánh tay Ôn Cảng Sinh, năn nỉ nói: "Anh, nếu không chúng ta đi ngay bây giờ?"
"Tiểu Tự, em quên chúng ta trôi dạt trên biển bao lâu rồi, bè gỗ mấy lần bị sóng đánh đổ, thiếu chút nữa bị lốc xoáy trên biển cuốn đi? Trên biển chúng ta không có chỗ tránh mưa, em sốt cao hai lần suýt chết, Trọng Khấu còn đang đuổi g.i.ế.c chúng ta, chỉ có đất liền mới là nơi an toàn nhất." Ôn Cảng Sinh nhấn vai cô ta.
Ôn Tiểu Tự cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Trong mắt Ôn Cảng Sinh hiện lên thần sắc thống khổ, ngón tay che kín vết thương nhỏ của anh ta nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô ta, thỏa hiệp nói: "Được, chúng ta đi. Nhưng trước tiên chúng ta phải nghỉ ngơi và hồi phục vài ngày, buộc một chiếc bè gỗ lớn hơn vững chắc hơn, thu thập chút đồ ăn gì đó, không thể ăn cá dưới biển mãi được. Chờ những thứ này làm xong, anh sẽ đưa em rời đi được không?”
"Thật sao?" Ôn Tiểu Tự khóc nhè, mang theo nước mắt nhìn Ôn Cảng Sinh.
Chính cô ta cắt miếng thịt mềm mại nhất xuống, phần còn lại đưa cho Bạch Diêu ngã sang một bên: "Ăn đi."
"Ừ”" Ôn Tiểu Tự rốt cục nở nụ cười.
Đồng thời cầm lấy con d.a.o găm bên cạnh, đ.â.m mạnh xuống người con cá lớn, chỉ chốc lát sau, con cá lớn đã bất động.
Bên kia, trên đại dương mênh m.ô.n.g vô tận, Trọng Khấu giống như một con rái cá nằm bò trên bè gỗ, cánh tay buông xuống dưới mặt biển, giống như rong biển theo làn sóng vô lực duỗi thắt lưng, dưới nước một con cá lớn thị lực không tốt, xem cánh tay của cô ta thành cá nhỏ, cắn cánh tay của cô ta một ngụm, Trọng Khấu vốn nheo mắt nháy mắt mở mắt, đảo khách thành chủ nhấc cá lớn lên, quăng lên trên bè gỗ.
Hai người cứ như vậy ngồi ở trong lều nhỏ tạm thời dựng bên bờ biển, chờ bóng đêm dày đặc chậm rãi buông xuống, bọn họ mới dám mượn bóng đêm len lén nhóm lửa nấu cơm.
"Hình như là cá ngừ vây xanh." Trọng Khấu lẩm bẩm nói.
Ôn Cảng Sinh cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, dịu dàng nói: "Anh đã hứa với em, sẽ đưa em đến một nơi chỉ có hai chúng ta, nhớ không?” Cậu ta không giống Trọng Khấu, có năng lực tự lành siêu cường, bất kể là bị cháy nắng hay thiếu nước, chỉ cần không phải vết thương trí mạng trong nháy mắt, đều có thể tự lành.
Cậu ta đã không còn cảm thấy đói nữa, chỉ cảm thấy rất khát, rất mệt mỏi.
Họ đã không biết trôi nổi trên mặt biển bao lâu rồi, nước ngọt dự trữ ban đầu đã sớm uống sạch, mấy ngày nay trên biển lại không có mưa, cậu ta một giọt nước cũng chưa vào miệng, còn phải chịu đựng ánh nắng mặt biển ban ngày, trên mặt đã bị cháy nắng.
Bạch Diêu ghé vào trên bè gỗ lắc đầu, biên độ động tác vô cùng nhỏ, cũng đã mất rất nhiều sức lực của cậu ta.
Cậu ta bây giờ, tựa như một con ch.ó hấp hối, lưỡi hái của tử thần tùy thời rơi xuống trên người cậu ta.
Bỗng nhiên cậu ta cảm nhận được trước mắt tối sầm, ánh trăng bị người che khuất, cậu ta gian nan ngước mắt lên, Trọng Khấu quỳ xuống bên cạnh cậu ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn ánh trăng.