Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 42.1

Cập nhật lúc: 2024-05-15 13:30:26
Lượt xem: 41

Chương 42: Ngũ Nhất vớt hộp màu đen

Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló dạng. Nhóm Nhiếp tiêu ăn vài thứ đơn giản rồi tiếp tục lái xe tiến về phía trước.

Sáng sớm tiểu Ngũ Nhất vẫn còn chưa ngủ đủ, lợi dụng hình thái hamster mà núp trong túi áo của Nhiếp Tiêu ngủ thẳng giấc, móng vuốt nắm mép túi vô cùng đáng yêu.

Có thể nhìn thấy Ninh Phong rất là ước ao, cậu cũng rất muốn được ngủ nướng.

"Sắp đến cầu vượt rồi."

Đoạn Ôn Du cúi đầu nhìn bản đồ trên tay, đẩy mắt kính trên sống mũi một cái rồi ngẩng đầu lên nói: "Qua cầu là đến Minh Thành, không biết nhóm Ngô Khánh Phong đã đến đâu rồi."

Tạ Quân ngồi trên ghế lái phía trước, xoay vô lăng, vừa nhìn đường vừa nói: "Bọn họ đi từ Thủ Đô nên xa hơn chúng ta nhiều, có lẽ sẽ chậm hơn chút, nhưng mà cũng chỉ tầm một hai ngày thôi, chúng ta đến trước cũng có thể nghĩ cách làm sao để vượt biển."

Nhóm Nhiếp Tiêu ngồi trong buồng xe phía sau cũng nghe được đối thoại của mấy người Đoạn Ôn Du.

Nhiếp Tiêu cúi đầu liếc nhìn bé chuột trong túi, sau đó đề nghị với mọi người: "Chúng ta nên tăng tốc, mặc dù tang thi hoạt động nhiều vào ban đêm nhưng chúng ta có thể nhanh chóng đến nơi."

Đối với sức chiến đấu của bọn họ mà nói, gấp rút lên đường vào ban đêm cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Tiêu Nghiên nghe lời này cũng tán thành gật gật đầu, sau đó nhìn ra ngoài đường cái nói: "Nói đến cũng thật may, đoạn đường này chúng ta chưa hề gặp phải tang thi cao cấp."

"Hình như đúng vậy ha."

Ninh Phong cẩn thận nhớ lại, cũng hơi ngạc nhiên, sau đó xoa cằm suy đoán: "Có thể là do chúng ta đi trên đường cao tốc, vốn dĩ không có nhiều người, cũng như ở trung tâm thành phố đông dân cư nên tang thi cấp cao mới dễ xuất hiện."

"Có thể lắm." Tạ Quân gật đầu phụ họa.

Bạch Mân ở một bên im lặng nghe mọi người thảo luận, nhẹ nhàng mỉm cười, che giấu đi công lao.

Ngủ trong túi của Nhiếp Tiêu một lúc, không lâu sau bé chuột đã thức dậy, sau đó móc trong không gian ra hai quả dâu tây làm bữa sáng, ôm vào trong n.g.ự.c mà gặm từng ngụm từng ngụm, đầy mặt hạnh phúc.

Ninh Phong nhìn mà kinh ngạc không thôi. "Cưng làm sao lại còn có dâu tây tươi!!!"

Nhiếp Tiêu cúi đầu nhìn bộ dáng dễ cưng muốn c.h.ế.t của bé chuột, lập tức cũng bật cười.

Lúc trước hắn thu thập được hạt giống ở căn cứ phụ cận, bên trong có một ít hạt dâu tây, vừa trồng trong không gian mấy hôm nay, quả không nhiều lắm nhưng cũng đủ làm cho nhóc con vui vẻ vô cùng.

Mỗi khi cậu muốn ăn đều phải biến về thành hamster, như vậy thì một quả dâu có thể ăn rất lâu, giữ gìn như là bảo bối.

Bé chuột nhìn dáng vẻ Ninh Phong tha thiết mong chờ, hơi không nỡ mà ôm lấy dâu tây của mình, vô tội nhìn cậu.

"Chít!" Bảo bảo hết rồi.

Lúc này Ninh Phong không cần phiên dịch, hoàn toàn không tin. "Cưng lừa ai, nhất định vẫn còn!!!"

Khuôn mặt nhỏ của bé chuột lập tức nhăn thành một nắm, cuối cùng nhìn mọi người một chút, chỉ có thể đau lòng nhấc móng vuốt đẩy đẩy hai bên quai hàm mềm mại, phát cho mỗi người hai quả dâu tây.

Khương Thù và nhóm Đoạn Ôn Du nhìn hai quả dâu trong tay, lại nhìn vẻ mặt đau lòng của cục lông nhỏ, nhất thời vô cùng vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-42-1.html.]

Hai phát đã ăn xong, kết quả chính là nhận được biểu tình ôm n.g.ự.c như bị sét đánh "mấy người phung phí của trời" của bé chuột.

Đáng yêu không chịu được.

Ninh Phong ăn hai quả cũng còn chưa đã ghiền, chỉ có thể thở dài: "Nếu tui cũng có thể thu nhỏ là tốt rồi, ôm một quả dâu vào n.g.ự.c là bằng một trăm quả, trong mạt thế thiếu thốn thức ăn, rất dễ nuôi."

Mọi người nghe xong thì không khỏi nhìn về phía bé chuột, đâu chỉ dễ nuôi, còn có thể nuôi được một đám lớn người bọn họ đây.

Chú ý tới tầm mắt của mọi người, bé chuột không kiềm chế được tang thương mà than thở.

Bảo bảo khổ quá mà.

Nhìn cục lông nhỏ ngồi trong lòng bàn tay mình thở dài, Nhiếp Tiêu không nhịn được mỉm cười xoa xoa xoa, an ủi nhóc con.

Không lâu sau đoàn người đã đến gần đầu cầu vượt, nhưng phía trước lại bị một đám tang thi lít nha lít nhít làm tắc nghẽn. Dường như là do bọn họ vừa nhắc Tào Tháo, cho nên bây giờ mới đụng cả mớ tang thi như thế.

Nhưng mà cũng may, nhờ hấp thu tinh hạch mà dị năng của mọi người càng lúc càng mạnh mẽ, giải quyết bầy tang thi không phải là chuyện khó, chỉ là lại phải trì hoãn không ít thời gian mà thôi.

Bạch Mân cũng không lười biếng mà xuất ra sức mạnh của mình, phóng đá tảng từ trong không gian ra nện xuống đầu tang thi, đồng thời cũng lặng lẽ thu dị năng hạch mà tang mang tới vào không gian của mình.

Bé chuột đứng trên vai Nhiếp Tiêu, cũng giống như Bạch Mân sử dụng tuyệt chiêu tất sát "Thiên hàng chính nghĩa", ném đá tảng lên cầu ầm ầm.

Nhìn cách hành động không có chút ôn nhu nào của Bạch Mân và bé chuột, cảm giác mặt cầu đang chấn động, Đoạn Ôn Du đột nhiên có chút lo lắng cho cây cầu dưới chân, hô lên với hai người: "Hai người các cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, đừng ném đá nữa, cầu sắp bị các cậu đập sập rồi."

Bé chuột bà Bạch Mân lập tức ngượng ngùng.

Dù sao thì Bạch Mân cũng đã thuận lợi bỏ dị năng hạch vào túi, bây giờ có bị ghét bỏ cũng không sao. Nhưng làm mọi người bất ngờ là đám tang thi này giống như không có điểm cuối, vẫn luôn không ngừng từ xung quanh vọt tới gần cầu vượt.

Đối với việc này, Bạch Mân cũng hơi nhíu mày, hắn rõ ràng đã không còn kêu gọi tang thi đến nữa, thậm chí đã phát ra tín hiệu trục xuất.

"Xảy ra chuyện gì? Tại sao hôm nay tang thi lại chạy hết lên trên cầu vậy?" Khương Thù không kiềm chế được mở miệng mắng, tuy rằng đây đều chỉ là tang thi cấp thấp, nhưng c.h.ế.t đợt này lại đến đợt khác cũng rất phiền phức.

Đặc biệt là mùi m.á.u tanh hôi, xông vào mũi làm người ta muốn nghẹt thở.

Nhiếp Tiêu cũng chau mày, sau đó mặt sông êm đềm dưới cầu. "Có phải là trong nước có thứ gì không?"

Vừa nói xong thì Ninh Phong ở bên kia lại đột nhiên lo lắng hô to: "Đậu móa đậu móa, tụi tang thi hùa nhau nhảy xuống nước, mẹ nó đây không phải là làm ô nhiễm nguồn nước à!!! Đây chính là Trường Giang của chúng ta nha, đậu móa!!!"

Tuy rằng hiện tại bọn họ cũng không dám tùy tiện uống nước sông, thế nhưng thật sự thấy cảnh này thì vẫn rất đau lòng.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt mọi người đều khó coi.

Bé chuột không chút do dự nhảy lên người hổ lớn, móng vuốt nhỏ nắm lông trên đỉnh đầu đối phương, muốn bay lên mặt sông xem cho rõ ràng.

"Tướng Quân, chúng ta đi xem!"

 

Loading...