Mạt Thế Trọng Sinh: Vả Mặt Nữ Chính Trà Xanh - Chương 11-12
Cập nhật lúc: 2024-10-19 17:01:41
Lượt xem: 2,926
Trong cốt truyện gốc, đoạn này thể hiện Thẩm Trạch ra tay bảo vệ vợ mình.
Bất kể đúng sai trắng đen, đều không chút do dự đứng về phía Tần Miểu một cách kiên định.
Tình cảm sâu đậm dành cho Tần Miểu, còn hơn cả tính mạng của người trong thiên hạ cộng lại.
Còn đoạn tiếp theo, là Tần Miểu phát hiện Thẩm Trạch thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, một người vô tội. Dưới sự gia trì của chính nghĩa đến muộn, cô ta bắt đầu giận dỗi Thẩm Trạch.
Cô ta trốn hắn đuổi, cô ta có chạy đằng trời, cuối cùng lại làm lành như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi từ đầu đến cuối, đều là công cụ thúc đẩy tình cảm của bọn họ.
Thẩm Trạch thản nhiên, trong mắt mang theo sự chắc chắn rằng giây tiếp theo có thể g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Giống như đứa trẻ đối với con kiến bên đường, nắm trong tay quyền sinh sát.
Tôi giơ hai tay lên, hai dòng nước không ngừng ngưng tụ từ lòng bàn tay tôi.
Thẩm Trạch từ vẻ mặt không cảm xúc, chuyển sang khinh thường, rồi trong nháy mắt biến thành kinh ngạc.
Kiếp trước, dị năng nước của Tần Miểu nhỏ giọt như dòng suối, sau này được Lam Ngọc giúp đỡ, dị năng của Tần Miểu tăng cường sức mạnh, đạt tới thực lực của s.ú.n.g phun áp lực cao, đã có thể được khen ngợi trong phần bình luận là "nữ chính".
Mà lúc này, Thẩm Trạch nhìn thấy nước tôi ngưng tụ giống như biển cả mênh mông, bát ngát vô biên, không có điểm dừng.
Hai dòng nước không ngừng ngưng tụ, hóa thành hai bàn tay lớn như núi, nắm c.h.ặ.t c.h.â.n Thẩm Trạch, dùng sức vặn một cái khiến gân cốt đứt lìa ——
"Không cần! Dừng tay!"
Tần Miểu sắc mặt tái nhợt khóc lớn, vạt váy bay phấp phới trong gió, cả người đều lung lay sắp đổ, bất cứ ai cũng không nhẫn tâm từ chối lời thỉnh cầu của cô ta.
"Không cần dừng tay? Được thôi!" Tôi cười đáp ứng, bàn tay lớn trên không trung trực tiếp bẻ gãy chân Thẩm Trạch, sau đó cuốn lấy hắn như tên lửa rơi xuống đất ầm ầm.
"A!" Tần Miểu khóc còn thê thảm hơn ngày Lam Ngọc tế trời, cô ta bay đến trước mặt Thẩm Trạch, giang hai tay ra, che chở Thẩm Trạch thật kỹ.
Tần Miểu khóc đến mức nước mắt giàn giụa, chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn xinh đẹp kinh người.
Cô ta chất vấn tôi: "Chị Uyên, sao chị lại biến thành thế này!"
Thấy phán xét đạo đức không có tác dụng với tôi, Tần Miểu đành phải đổi giọng nói: "Chị đừng làm hại anh Trạch, em nguyện ý c.h.ế.t thay anh ấy!"
Thể chất của Zombie vương rất mạnh, vừa rồi rơi từ độ cao trăm tầng lầu cũng không khiến Thẩm Trạch chết.
Hắn ho khan, cố gắng chống đỡ nửa người trên từ hố sâu: "Miểu Miểu, không được nói những lời như vậy! Sao anh nỡ để em chịu một chút tổn thương nào."
Tần Miểu khóc càng dữ dội hơn, nước mắt làm ướt lông mi, mở mắt cũng không mở ra được, cô ta nghẹn ngào nói: "Không, anh Trạch, đều là lỗi của em, đều là tại em..."
Tần Miểu còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã không còn kiên nhẫn xem vở kịch tình cảm sến súa này nữa.
Tôi nghiêm túc nhìn chằm chằm Tần Miểu, chân thành hỏi: "Tại sao em lại nói nguyện ý c.h.ế.t thay hắn? Chẳng lẽ em không cảm thấy, bản thân mình sớm đã nên c.h.ế.t rồi sao?"
Tần Miểu thuần khiết không tì vết, Tần Miểu ngây thơ vô tà, Tần Miểu cái gì cũng không biết.
Nhưng tiền đề của họa không đến nhà, là phúc không đến nhà.
Hai tay Tần Miểu vĩnh viễn sạch sẽ, vạt váy của cô ta vĩnh viễn trắng tinh, cô ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Trạch trên vương tọa, những thứ dơ bẩn và m.á.u me cách cô ta rất xa rất xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mat-the-trong-sinh-va-mat-nu-chinh-tra-xanh/chuong-11-12.html.]
Nhưng tôi mở mắt ra nhìn xem, dưới đài cao ngất trời kia, chất đống toàn là thi hài của những người vô tội.
Thẩm Trạch thản nhiên nói một câu "Thà phụ người trong thiên hạ cũng không phụ em", người trong thiên hạ liền phải biến thành xương trắng nuôi sống cô ta.
Tần Miểu như vậy, chẳng lẽ không nên c.h.ế.t sao?
12
Nhưng tôi vẫn không thể g.i.ế.c Thẩm Trạch.
Lúc dòng nước của tôi hóa thành băng trùy, đập về phía Thẩm Trạch, thế giới này đột nhiên xảy ra biến dị.
Cát bay đá chạy, núi lở đất nứt, thậm chí còn giáng xuống sấm sét ầm ầm, ý chí thế giới này dùng hết toàn lực, chỉ để ngăn cản tôi làm hại nam chính.
Mặc kệ là thần vàng thần bạc, không thể che chở cho người dân chính là tà thần.
Nếu tà thần ngăn cản ta, vậy ta liền đồ thần.
Tôi xách Thẩm Trạch, giống như xách gà con, lấy nước làm bậc thang, từng bước một bước vào tầng mây cao nhất.
Trăng lặn ba gốc cây, mặt trời chiếu chín tầng trời.
Ở nơi sâu nhất của tầng tầng mây trắng sương mù, ở trung tâm của bầu trời, tôi rốt cuộc đã bước lên chín tầng trời.
Ý chí thế giới không giống như ta tưởng tượng, trang nghiêm ngồi trên đài sen, tỏa ra muôn vàn ánh sáng.
Nó trông giống như một cục kẹo bông dâu tây ngọt đến phát ngấy, độ bão hòa cực cao, tỏa ra mùi hương ngọt ngào nồng đậm đến cực điểm.
Trên người nó không ngừng nổi bong bóng màu hồng phát sáng.
【Mạnh mẽ đề cử, truyện này ngọt đến nổ tung!】
【Ngọt quá! Ngọt quá đi mất!】
【Nhưng mà các người không thấy tam quan của nhân vật chính có vấn đề sao?】
【Nhưng mà nó ngọt mà! Nó ngọt ngọt ngọt………….】
Nó đã bị ô nhiễm rồi.
Đây không phải là Thiên đạo chân chính.
Mà là, Thiên đạo sủng ngọt.
Bỗng nhiên, tôi hiểu vì sao mình có thể trọng sinh.
Bây giờ, càng ngày càng có nhiều độc giả bắt đầu suy ngẫm về những thế giới tiểu thuyết mà nhân vật chính là cao quý nhất.
Họ bắt đầu thử thoát khỏi góc nhìn của nhân vật chính, đặt mình vào vị trí của những nhân vật bị lãng quên nhưng lại tạo nên thế giới này - những nhân vật phụ và nhân vật nền.
Có người là nữ phụ độc ác bị Thiên đạo căm ghét sâu sắc, có người là pháo hôi không đáng kể như tôi.
Mặc dù tiếng nói của họ vẫn còn rất nhỏ bé, không thể chống lại được đám đông chính thống, nhưng ít nhất, họ đã giành được cho chúng tôi cơ hội làm lại một lần nữa.
Ít nhất, chúng tôi quan tâm.
Do nam nữ chính đều bị trọng thương, dị tượng và thiên lôi trước đó lại tiêu hao quá nhiều năng lượng của Thiên đạo sủng ngọt, nên bây giờ dù nó có âm u vặn vẹo đến đâu cũng chỉ có thể phóng ra những bong bóng màu hồng để tấn công tôi.