Mạt Thế Trọng Sinh: Vả Mặt Nữ Chính Trà Xanh - Chương 8-9
Cập nhật lúc: 2024-10-19 17:00:18
Lượt xem: 2,943
Trong đám đông có người lẩm bẩm: "Con rắn này trông có vẻ quý hiếm. Chỉ là lạc vào phòng thôi, đuổi đi là được rồi, Lục Uyên cũng quá nhẫn tâm."
"Suỵt," tôi tốt bụng nhắc nhở, "Hai con zombie kia vẫn còn ở dưới lầu đấy, muốn xuống làm đồ ăn vặt à?"
Tần Miểu khóc đến nấc lên, nhưng không dám kêu nữa.
Một người đàn ông trung niên đứng ra làm người bảo vệ hoa, vẻ mặt công chính hòa giải: "Tiểu Uyên à, cỏ cây cũng có tình, vạn vật đều có linh, cháu thấy câu này thế nào?"
Tôi thấy thế nào ư?
Bán thần toàn thân là bảo.
Tôi vặn đầu con rắn trắng ra.
Máu rắn b.ắ.n lên môi tôi, tôi nheo mắt, thưởng thức linh lực dồi dào của Bán thần.
Tôi nhìn chằm chằm Tần Miểu, cười lạnh: "Tôi, vừa ăn, vừa xem."
Trong thiết lập của cốt truyện gốc, miếng ngọc bội này là nhà tù giam cầm Lam Ngọc, nhưng trải qua năm tháng dài đằng đẵng, Lam Ngọc dần dần chiếm đoạt sức mạnh của không gian ngọc bội.
Kiếp trước, Tần Miểu dưới sự giúp đỡ hết lòng của Lam Ngọc đã nắm giữ được hồ nước kia.
Trong mắt người ngoài, đó chính là "dị năng hệ thủy" của cô ta.
Còn Lam Ngọc không thể giúp tôi.
Tôi tin rằng, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không chút do dự g.i.ế.c tôi.
Ăn thịt một sinh vật đã khai mở linh trí, trong rất nhiều nền văn minh đều tượng trưng cho sự nguyên thủy và man rợ, là hành vi đáng bị treo cổ, bị vạn người phỉ nhổ.
Nhưng tôi không hề phỉ nhổ bản thân mình.
Zombie cũng phải dựa vào việc ăn thịt người sống mới có thể mạnh lên, vậy thì Zombie vương Thẩm Trạch, chắc chắn là kẻ đã ăn thịt nhiều nhất, trở nên mạnh nhất.
Mọi người kính sợ hắn, yêu thương hắn, chỉ duy nhất không ai nói hắn kinh tởm.
Từ xưa đến nay, kẻ ăn trộm ngọc trai thì bị gọi là giặc, kẻ cướp nước thì được phong hầu, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Tần Miểu cắn chặt môi dưới, không dám khóc thành tiếng, chỉ thút thít nức nở.
Cô ta xin tôi xác con rắn trắng, muốn chôn cất nó, nhưng tôi từ chối.
Bất chấp ánh mắt đẫm lệ của Tần Miểu, tôi ăn sạch sẽ con rắn trắng, ngay cả xương cũng nghiền nát nuốt xuống.
Kiếp trước vào lúc này, tôi vẫn coi Tần Miểu như em gái mình.
Tôi cảm thấy, đã đưa cô ta về khu tị nạn, tôi nên chịu trách nhiệm với cô ta.
Không chỉ phải bảo vệ sự an toàn của cô ta, mà còn phải giúp cô ta trưởng thành.
Vậy nên kiếp trước vào lúc này, tôi và cô ta đã nhận ra bộ mặt nhau, hận không thể đem chính mình lúc đó, năm lăn lộn ngộ ra đạo lý đều bẻ ra nát ra đút cho cô ta ăn.
Chỉ đổi lại sự oán giận của cô ta, đổi lại cô ta bỏ đi, đổi lại bị Zombie vương một cước đạp nát sọ não tuyệt vọng.
Tôi nghĩ, có lẽ cô ta không cần những đạo lý này.
Hoặc, cô ta cảm thấy một người đàn ông cường đại đến mức có thể bảo vệ cô ta, còn hơn cả tất cả đạo lý.
Vì vậy kiếp này tôi chỉ nói với cô ta: "Đừng khóc nữa, tối nay đến lượt em canh gác."
9
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mat-the-trong-sinh-va-mat-nu-chinh-tra-xanh/chuong-8-9.html.]
Sau khi ăn thịt bạch xà, ngũ quan của tôi được tăng cường rõ rệt.
Ngay cả khi cách một cánh cửa, tôi cũng có thể cảm nhận rõ ràng nhất cử nhất động bên ngoài cửa.
Có lẽ là do không có được ngọc bội chứa cốt truyện, đêm nay Tần Miểu vậy mà không bỏ chạy, lại ngủ thiếp đi trong vòng tay của Phương Từ.
Phương Từ vừa nhìn về phía tôi, vừa nhìn bảo bối đang say ngủ trong vòng tay.
Một lúc sau, anh ta nhẹ nhàng đặt Tần Miểu xuống, còn cởi áo khoác của mình ra, cẩn thận lót dưới đầu Tần Miểu.
Sau đó, anh ta lấy ra một con d.a.o găm, chậm rãi tiến lại gần phòng tôi.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng thở dài đều đều trong phòng như ý nguyện, anh ta nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa phòng tôi.
Phương Từ nhẹ nhàng bước vào, lục lọi tìm kiếm thứ gì đó, nhưng anh ta tìm rất lâu, vẫn không tìm thấy.
Anh ta do dự một chút, nín thở đi đến đầu giường tôi lục lọi.
Nhìn bộ dạng cẩn thận của anh ta, tôi không nhịn được bật cười, đưa tay lắc lắc ngọc bội, hỏi anh ta: "Anh đang tìm cái này sao?"
Phương Từ bị tôi dọa hết hồn, cả người ngược lại bình tĩnh trôi qua,
"Lục Uyên, cô đưa ngọc bội cho tôi, tôi sẽ không lấy mạng cô, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Trên mặt Phương Từ mang theo vẻ lạnh lùng mà tôi chưa từng thấy.
Anh ta nói, nếu không anh ta sẽ g.i.ế.c tôi.
Tôi cảm thấy, đây có lẽ mới là con người thật của anh ta.
Cái cậu bé lớn lên ở khu ổ chuột, từ nhỏ đã tranh giành thức ăn với chó hoang, sao có thể có tính cách ôn hòa như Phương Từ, lúc nào cũng ấm áp như cục bột được.
Anh ta không biết bí mật của ngọc bội này, chỉ vì Tần Miểu muốn, nên cho dù phải g.i.ế.c người, anh ta cũng muốn giúp cô ta lấy được.
Ánh sáng mặt trời duy nhất trong lòng anh ta, đều dành hết cho Tần Miểu.
Cho dù tôi có muốn lấy lòng anh ta bằng cả tấm chân tình, anh ta cũng chỉ coi tôi như kẻ ngốc.
Tôi nắm chặt ngọc bội trong tay, cười mỉa: "Phương Từ, anh đúng là vô lương tâm. Ngọc bội ở ngay đây, muốn thì đến lấy đi."
Phương Từ nhìn tôi với vẻ thương hại: "Lục Uyên, tôi không phải đang dọa cô. Tôi biết cô nói chia tay chỉ là lời nói lúc tức giận, thật ra cô vẫn còn thích tôi."
Anh ta giơ d.a.o găm lên, nói với tôi: "Tôi sẽ ra tay nhẹ nhàng..."
Anh ta không nói hết câu, bởi vì tôi đã nhanh hơn anh ta một bước, cứa vào khí quản của anh ta.
Máu từ cổ anh ta phun ra, b.ắ.n tung tóe lên trần nhà.
Anh ta nằm sấp trên sàn, cổ họng phát ra tiếng "khò khè" như ống bễ bị thủng.
Anh ta dùng tay bịt chặt cổ họng, cố gắng ngăn m.á.u phun ra.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi lắc đầu: "Tần Miểu không g.i.ế.c anh, nhưng kiếp trước kiếp này, anh đều c.h.ế.t vì cô ta."
Kiếp trước, Phương Từ chính là kẻ xui xẻo bị zombie cắn c.h.ế.t vì Tần Miểu bỏ chạy.
Kiếp này, Phương Từ lại c.h.ế.t trên tay tôi vì giúp Tần Miểu trộm ngọc bội.