Máu nhuộm Cửu Trùng Thiên - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:41:01
Lượt xem: 829
Y dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Hòa Tỳ, bọn họ nói đứa bé này sau này sẽ biến thành yêu quái, tiêu diệt toàn bộ Cửu Trùng Thiên, tất cả sinh vật trên tiên giới đều sẽ bị tận diệt, không một ai có thể sống sót.”
Ta hỏi: “Hạo Thiên... Hạo Thiên Đế Quân đâu?”
Tiên quân Bích Hoa cười khổ, nói: “Hắn ở trước mặt viên đá Thiên Mệnh lập lời thề, muốn gi..ết ch..ết ngươi cùng đứa nhỏ này.”
Sau đó y lại nói: “Không sợ, Hòa Tỳ, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Cửu Trùng Thiên.”
Y trói ta trên lưng mình, chống kiếm nhìn A Thất chặn trước mặt chúng ta. Vẻ mặt A Thất rất vô cảm. Ta cầu xin nhìn nàng, mong nàng tránh ra một chút. Nàng quay đầu, nghiêng người tránh sang một bên để nhường đường. Ta nghe thấy giọng nàng rất nhỏ nói: “Hãy đi hướng cửa Bắc Thiên.”
Trước khi rời đi, trong lúc mơ hồ ta vẫn còn nhớ nói lời cảm ơn với nàng. Ta nói: “A Thất, cảm ơn ngươi.”
Tiên quân Bích Hoa đưa ta đi thật lâu thật lâu. Ta ở trên lưng y xóc nảy, nước ối cùng m..áu chảy khắp người y nhưng y cũng không ghét bỏ. Trong lúc bận rộn còn không ngừng nói chuyện với ta: “Hòa Tỳ, ta cũng coi như đã cứu đứa nhỏ này một mạng, để nó nhận ta làm nghĩa phụ cũng không thiệt thòi chứ nhỉ.”
Ta yếu ớt bật cười, nói: “Được, sau này nó nhận ngươi làm gia gia cũng được.”
Sau đó rất lâu, khi ta có ý thức trở lại thì thấy mình đang ở trong sơn động trên đỉnh núi. Ta cũng không biết mình sẽ phải chịu đựng bao lâu trong hoàn cảnh ác liệt như vậy trước khi đứa bé được sinh ra. Nhưng cũng may, lúc ta còn ở cung Tử Vi, các nàng đã cho ta ăn không ít tiên đan.
Tiên quân Bích Hoa bế đứa bẻ đã tắm rửa sạch sẽ đặt ở bên cạnh ta. Nương theo ánh lửa trại, ta chậm rãi ngắm nghía đứa bé. Đứa trẻ nhỏ xíu đang ngậm ngón tay ngủ ngon lành, ngoan như vậy, một tiếng khóc cũng không có. Làm sao nó có thể biến thành yêu quái, tẩy sạch Cửu Trùng Thiên bằng m..áu chứ? Con của ta, nó ngoan như vậy cơ mà.
Tiên quân Bích Hoa hỏi ta: “Ngươi định đặt tên cho đứa bé là gì?”
“Gọi là Đa Phúc đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mau-nhuom-cuu-trung-thien/9.html.]
“Đa Phúc.” Y nhắc lại cái tên này trong miệng một lần, sau đó nở nụ cười, nói: “Đứa bé này về sau sẽ trách ngươi đấy.”
Đúng vậy, Đa Phúc, một cái tên tầm thường. Nhưng một người làm mẹ như ta luôn hy vọng con của mình hưởng phúc nhiều hơn, lớn lên khỏe mạnh.
Tiên quân Bích Hoa im lặng, rất lâu sau y đi tới, đeo một viên ngọc màu hồng trên tay đứa bé: “Đây là Tị Khí châu, đeo nó, tiên giới muốn tìm được các ngươi chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều công sức.”
Y rũ mắt lẳng lặng nhìn Đa Phúc trong tã lót, một tia đau đớn rất nhanh xẹt qua trong ánh mắt, ta nghe thấy giọng nói y thì thào: “Năm đó vì có được hạt châu này, ta đã phải lật tung khắp tứ hải bát hoang. Nhưng chờ đến khi ta tìm được nó, nàng...”
Phần sau y không nói tiếp, nhưng ta nghĩ, đó hẳn là một câu chuyện buồn. Vẻ mặt y quá mức nặng nề và đau buồn, cho nên ta không có hỏi y nữa. Thật lâu sau, y mới trở lại bình thường, hỏi ta: “Tiếp theo ngươi có tính sự định gì?”
Ta nhỏ giọng nói: “Ta muốn về nhà, tiên quân Bích Hoa, ta chỉ muốn về nhà.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Y lắc đầu, ánh lửa chiếu vào trên khuôn mặt, hiện lên vẻ thương xót cùng đau lòng, y nói: “Ngươi không thể về được nữa rồi, Hòa Tỳ.”
Y kể cho ta về câu chuyện Vệ quốc bị xóa sổ. Y nói với ta con người Vệ quốc đều là những người dũng cảm yêu nước. Bọn họ đã kiên trì suốt bảy ngày trước khi bị tiên binh nghiền nát. Y nói với ta, trước khi công thành, Lê Nguyệt nói: “Chỉ cần người Vệ quốc đi ra quỳ lạy dập đầu với nàng ta, nàng ta sẽ tha cho bọn họ một con đường sống”. Nhưng mấy trăm vạn người Vệ quốc, không một ai quỳ xuống dập đầu với Lê Nguyệt cả.
Y nói Lê Nguyệt đứng ở trên tường thành, nói Vệ quốc mất nước là bởi vì ta. Y nói với ta, Vệ quốc không một ai trách ta cả. Y còn nói với ta, phụ mẫu ta trước khi tự vẫn vì đất nước còn khen ngợi ta đã bảo vệ được niềm tự hào của người Vệ quốc. Y lại nói với ta, con dân Vệ quốc ở đầu thành lớn tiếng đọc bài ca dao, nói người Vệ quốc chúng ta, chỉ có thể ch..ết chứ không thể chịu nhục.
Cuối cùng, y lấy ra một đôi giày đầu hổ đẫm m..áu, đặt vào trong tay ta: “Ta đến muộn, Hòa Tỳ, lúc ta đến, Vệ quốc đã mất. Ta thấy được đôi giày này trong tay thị nữ tên Liên Kiều của ngươi. Ta nghĩ, cái này chắc là làm cho ngươi rồi.”
Đó là món đồ mà nàng thêu cho Đa Phúc, nàng biết tay nghề thêu thùa của ta rất kém cỏi, rất tệ hại nên đã thêu sẵn chuẩn bị cho ta một đôi. Có lẽ nàng nghĩ tới, chờ đến khi ta đủ tháng đủ ngày, tiểu công chúa của nàng sẽ dẫn Lăng Tiêu tướng quân, lúc này đã biến thành Hạo Thiên Đế Quân trên thiên giới, ôm theo Tiểu Thiên Tôn trở về thăm các nàng.