MẸ CHỒNG CHỈ THÍCH BẠN GÁI CŨ CỦA CHỒNG TÔI - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-11-07 16:08:57
Lượt xem: 783
4
Mẹ chồng chịu đựng được một tuần, hết uống nhầm cháo nấm tuyết thêm muối lại suýt trượt chân vì sàn nhà lau chưa sạch, cuối cùng bà không nhịn được nữa:
“Đuổi bà giúp việc vụng về đó đi cho mẹ!”
Tôi khó xử nói: “Nhưng nếu đuổi thì nhà mình sẽ không có giúp việc nữa, mà con thì chăm sóc mẹ không tốt.”
Mẹ chồng mạnh miệng: “Chỉ là giúp việc thôi mà, mẹ có người của mẹ!”
Nhanh chóng, mẹ chồng đã đưa dì Kim về nhà chúng tôi, và giờ tôi mới biết, dì Kim là một trong những người giúp việc được săn đón nhất trong thành phố, tiền công rất cao.
Dì Kim vốn là giúp việc của mẹ chồng, nhưng bà đã cho dì nghỉ chỉ để gây khó dễ cho tôi.
Cuối cùng, bà ấy không thể chịu đựng thêm nữa, nhất định phải cho chúng tôi thấy thế nào là “giúp việc hàng hiệu”.
Tôi và chồng ngạc nhiên cảm thán: “Mẹ đúng là có tiền ghê nhỉ!”
Chồng tôi gật đầu: “Mẹ đúng là có tiền. Bao năm nay mẹ đã quen với việc được người khác phục vụ.”
Từ khi dì Kim đến nhà, chất lượng cuộc sống của chúng tôi tăng lên đáng kể.
Bữa sáng có đĩa trái cây, cà phê xay tươi, sữa đậu nành, sữa bò tùy chọn.
Nhà cửa luôn sạch sẽ không tì vết, sàn nhà sáng bóng, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.
Buổi tối còn có cả năm món hai canh, vượt xa yêu cầu của mẹ chồng.
Mẹ chồng nhấm nháp cà phê, tự mãn nói: “Giúp việc của mẹ được đấy chứ, con mắt chọn người của mẹ, bọn trẻ các con làm sao mà so được.”
Tôi và chồng đồng thanh vâng dạ, khi cúi đầu uống canh, hai đứa lén cười với nhau.
Từ khi "nhặt" được bà giúp việc hàng hiệu, cuộc sống của tôi càng trở nên thoải mái, thậm chí còn mong mẹ chồng đừng bao giờ rời đi.
Sáng thứ bảy, mẹ chồng không có ở nhà, dì Kim nói bà đã đi mua sắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-chong-chi-thich-ban-gai-cu-cua-chong-toi/chuong-4.html.]
Tôi liền nói với chồng: “Hay là chúng ta cũng đi dạo trung tâm mua sắm mới mở đi.”
Chồng tôi phấn khích đứng dậy ngay: “Đi! Anh cần mua cái cà vạt mới, tiện dẫn em đi mua đồ luôn.”
Trung tâm mua sắm lớn này chủ yếu phục vụ phân khúc trung và cao cấp, có nhiều cửa hàng thời trang thương hiệu nổi tiếng.
Chúng tôi vừa đi dạo vừa ngắm đồ, bất ngờ tôi thấy qua ô cửa kính của một cửa hàng đồ hiệu, có một người phụ nữ được mọi người vây quanh trên cầu thang.
Bóng lưng đó giống mẹ chồng quá.
Tôi kéo chồng: “Anh nhìn xem, có phải là mẹ không?”
“Có vẻ đúng thật, đi, qua xem thử!”
Chúng tôi cũng bước vào cửa hàng và phát hiện mẹ chồng không phải đang tự mua túi, mà đang giúp một cô gái tóc dài, dịu dàng chọn túi.
“Tiểu Vũ à, túi này hợp với con đấy, nào, lấy cái này luôn đi.”
Cô gái tên “Tiểu Vũ” liên tục từ chối: “Dì ơi, mua nhiều quá rồi, ba cái túi con đeo đến bao giờ đây, con biết dì thương con mà~ Thôi, để con xem túi nào hợp với dì thì hơn.”
“Ba cái túi có đáng gì đâu, con xinh thế này, đeo trăm cái cũng không quá. Đổi lại là con dâu nhà dì, hừ, dì chẳng thèm mua cho nó đâu.”
“Dì ơi, đừng nói vậy.”
“Dì cứ nói đấy, con mới là người hợp làm con dâu dì, Tần Dương Dương thì xứng gì với con trai dì chứ? Dì ước gì được nghe con gọi một tiếng ‘mẹ’.”
Nghe đến đây tôi cảm thấy rất khó xử, quay lại nhìn chồng, thấy anh đã tức giận đến mức nổi giận đùng đùng.
Anh kéo tôi định bước lên, tôi vội ngăn lại: “Đừng nóng, nóng giận là ma quỷ!”
Chồng tôi hiếm khi nghiêm nghị nói: “Mặc dù là mẹ anh, nhưng nói xấu em sau lưng là không được! Đi theo anh.”
Tôi: “?”