Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẸ CHỒNG CHI TIÊU HOANG PHÍ - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-09-14 22:48:52
Lượt xem: 930

8

 

Hoàng Thao cho rằng tôi hơi quá đáng, trách tôi mãi không buông tha chuyện cũ.

 

Tôi cũng không nói gì, chỉ mở tủ đông ra, bảo anh tìm đống cá hồi và tôm hùm đen mẹ tôi gửi qua.

 

Đến khi phát hiện mấy thứ đó đã "không cánh mà bay", Hoàng Thao không nói được câu nào, chán nản rời khỏi bếp.

 

Thật là, tôi có thể hiểu mẹ chồng tiết kiệm bao năm nay, đột nhiên đến đây, muốn buông tay hưởng thụ một chút.

 

Nhưng cũng không thể lãng phí những thứ tốt như thế chứ!

 

Đến cả tôi, một bà bầu, còn chưa nỡ ăn!

 

Dưới các biện pháp liên tiếp, cuối cùng mức tiêu thụ vật dụng trong nhà đã duy trì ở mức bình thường.

 

Tôi dần dần yên tâm, tính toán thời gian, ngày dự sinh còn hơn nửa tháng, cuối cùng cũng dọn dẹp xong hết những chuyện rối ren.

 

Nhưng vào cái tối tôi vừa thả lỏng cảnh giác, chợt phát hiện tiền nước nhà mình bị nợ một khoản không nhỏ.

 

Kiểm tra thêm tiền điện, cũng sắp hết rồi.

 

Tôi rõ ràng mới nộp tuần trước, sao tuần này lại thiếu hụt.

 

Bây giờ cũng không phải mùa hè, chẳng cần mở điều hòa, đâu cần dùng nhiều điện thế này?

 

Nước cũng vậy, ba người tắm mỗi ngày cũng không hết nhiều như vậy.

 

Tôi chợt nhận ra, mẹ chồng chắc chắn còn giấu giếm chuyện gì đó!

 

—----

 

Tôi nói với Hoàng Thao chuyện tiền nước, tiền điện, nhưng anh tỏ ra vô cùng khó chịu.

 

"Mẹ anh đã làm mọi thứ theo lời em rồi, em còn muốn thế nào nữa?"

 

"Không phải em muốn thế nào, mà là mẹ anh đang làm gì?" Tôi đáp.

 

Nhưng Hoàng Thao không nghe lọt tai, cứ nghĩ là tôi kiếm chuyện.

 

Xem ra những chuyện trước đó khiến anh tích tụ không ít ý kiến về tôi.

 

Nghĩ vậy, tôi không nói thêm nữa, chỉ có thể tiếp tục tự điều tra.

 

Nhưng từ khi camera ẩn tôi lắp bị phát hiện, mẹ chồng rất ít khi xuất hiện ở phòng khách, có chuyện gì đều giải quyết trong bếp hoặc phòng riêng.

 

Qua hai ngày giám sát video, tôi nhạy bén phát hiện một số vấn đề.

 

Trước hết, mẹ chồng tôi đều ra khỏi nhà ngay sau khi chúng tôi đi làm, rồi trở về trước giờ ăn trưa.

 

Sau khi ăn xong bà lại ra ngoài, rồi về trước giờ nấu bữa tối.

 

Trước đây tôi thấy phòng khách không có ai, còn tưởng bà ở trong phòng chơi điện thoại, giờ quan sát mới biết, hóa ra phần lớn thời gian bà không có ở nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-chong-chi-tieu-hoang-phi/chuong-8.html.]

 

Bà đi đâu?

 

Tôi tiện miệng hỏi một câu, Hoàng Thao nói: "Mẹ bảo ra ngoài đi dạo, làm quen với môi trường."

 

Đi dạo?

 

Cần đi lâu thế sao?

 

Quan sát kỹ, tôi phát hiện mỗi lần về, mẹ chồng đều cầm theo một túi đồ, rồi vào phòng tắm, bắt đầu giặt giũ.

 

Đôi khi còn nghe thấy tiếng nước chảy hơn một tiếng đồng hồ.

 

Bà đang giặt cái gì?

 

Nhưng khi tôi về nhà cũng không thấy phơi đồ gì.

 

Hay là phơi trong phòng riêng?

 

 

Trưa thứ Bảy, nhân lúc Hoàng Thao đưa mẹ chồng ra ngoài làm việc, tôi lén vào phòng bà.

 

Hoàng Thao càng nói tiền nước, tiền điện không phải do mẹ chồng gây ra, tôi lại càng phải làm rõ.

 

Nhưng bước vào phòng bà, mọi thứ đều bình thường.

 

Tôi nhìn quanh, không có món đồ nào thừa thãi.

 

Trước đó tôi còn nghi ngờ, cho rằng mẹ chồng đã tiết kiệm đồ trong nhà chúng tôi, giấu đi, đợi cơ hội mang về quê dùng, nhưng xem ra tôi đã nghĩ nhiều.

 

Ra khỏi phòng bà, tôi ngồi xuống sofa từ từ.

 

Chẳng lẽ tất cả đều do định kiến của tôi, nên chuyện gì cũng đổ lên đầu mẹ chồng?

 

Nhưng nước và điện là những thứ có thực, đâu phải thứ vô hình!

 

Trong lúc tôi còn đang rối bời, một cuộc gọi từ ban quản lý tòa nhà bỗng khiến tôi bừng tỉnh!

 

Cô nhân viên bên quản lý nói: "Chào chị, chị có phải chủ căn 802 không?"

 

Tôi đáp: "Phải, có chuyện gì không?"

 

Cô nhân viên nói: "Là thế này, tuần sau khu mình sẽ tổ chức kiểm tra vệ sinh, trọng điểm là lối thoát hiểm. Đồ nhà chị để ngoài hành lang có thể sẽ bị dọn dẹp, nếu có đồ quan trọng, chị hãy thu dọn trước nhé!"

 

Tôi hơi bối rối: "Nhà tôi không để đồ ở hành lang."

 

Lối thoát hiểm nằm sau cửa an toàn, bình thường tôi toàn đi thang máy, hiếm khi ra lối cầu thang, đừng nói đến chuyện để đồ.

 

Cô nhân viên nói: "Ồ, vậy sao? Thế thì không sao, chỉ là sợ dọn mất đồ quan trọng của chị, đến lúc đó tìm không thấy thì phiền."

 

Nói rồi cúp máy.

 

 

Loading...