Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẸ CHỒNG NÀNG DÂU - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:49:44
Lượt xem: 5,301

Ánh mắt kia, dường như là muốn tôi dẫn bà đi kiểm tra.

 

Nhưng tôi vốn không có cách nào phân thân ra làm hai mà đưa bà di được, hơn nữa là do tôi muốn thanh tĩnh mới bảo bà đi khám, làm sao có thể đi cùng bà được?

 

Tình cờ tôi thấy một người có chuyên môn đi cùng bác sĩ nên chỉ tốn 500 nhân dân tệ và nhờ anh đưa mẹ chồng tôi đi kiểm tra nguyên nhân cơn ho.

 

Anh ta là một người miệng ngọt, dỗ mẹ chồng ngoan ngoãn đi theo.

 

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Kiên nhẫn dỗ Đoàn Đoàn làm xong xông khí, lại đợi hơn một giờ những vẫn không thấy mẹ chồng trở về.

 

Đúng lúc tôi đang không khỏi băn khoăn có nên đi tìm hay không thì bác sĩ hoảng hốt chạy tới.

 

"Chị ơi, sức khỏe của mẹ chồng chị có chút vấn đề, kết quả kiểm tra cho thấy bà ấy rất có thể bị ung thư phổi."

 

Tôi bối rối một lúc rồi máy móc ôm Đoàn Đoàn chạy theo, ở trong hành lang thấy được mẹ chồng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

 

Bà thất thần ngồi trên ghế, miệng lẩm bẩm:

 

"Tôi đã nói không thể kiểm tra, không kiểm tra còn không có bệnh, vừa kiểm tra thì liền có bệnh..."

 

Tôi: "......”

 

Tôi nhíu mày nhìn bà một cái, đi thẳng vào phòng làm việc của bác sĩ.

 

Ý tứ của bác sĩ vô cùng rõ ràng, từ kết quả kiểm tra mà nói, mẹ chồng quả thật bị ung thư phổi, hơn nữa tình hình cũng không lạc quan, nhưng cụ thể như thế nào, còn cần nằm viện kiểm tra toàn diện hơn nữa.

 

Tôi im lặng trong chốc lát, ra khỏi văn phòng gọi điện thoại cho Liễu Bình.

 

Anh là đứa con duy nhất của mẹ chồng, chuyện này còn cần anh quyết định.

 

Ai ngờ sau khi điện thoại kết nối, tôi vừa mới gọi một tiếng A Bình, mẹ chồng chống nạnh một cái, đột nhiên xông tới đoạt lấy điện thoại di động của tôi ném xuống đất!

 

“Con gọi điện thoại cho A Bình làm gì! Bác sĩ này đều là gạt người! Ta căn bản không có bệnh! Con mau đưa ta về nhà, ta uống chút trứng gà dấm chua là được!”

 

Nói xong, bà lại bắt đầu ho khan kịch liệt.

 

Có lẽ là tâm tình kích động, bà khom lưng che miệng ho một hồi lâu mới bình tĩnh lại.

 

Đồng tử của tôi chợt co lại khi nhìn thấy bà rút tay ra.

 

Giữa những ngón tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm, có chút vết m.á.u đỏ tươi.

 

Bà nuốt khan và run rẩy đưa hai tay ra sau lưng lau vào chiếc quần đen.

 

“Ta, ta muốn về nhà, Lê Tuệ, con mau đưa ta về nhà.”

 

Trong giọng nói mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, còn có kinh hoảng cùng sợ hãi không dễ phát hiện.

 

Bộ dáng như vậy, vô cùng đáng thương.

 

Sự đồng cảm đè nén cơn giận dữ, tôi thở dài, nhặt chiếc điện thoại bị vỡ lên, thanh toán mọi chi phí với bác sĩ đi cùng rồi đưa mẹ chồng về nhà.

 

Vừa vào cửa, bà đã nhốt mình trong phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-chong-nang-dau/phan-2.html.]

Tôi nhân cơ hội lấy điện thoại dự phòng ra nói cho Liễu Bình biết những chuyện đã xảy ra.

 

Liễu Bình hẳn là sợ hãi, trở về rất nhanh, sau khi xem qua phiếu kiểm tra, liền đi đến phòng ngủ của mẹ chồng.

 

Bên trong mơ hồ truyền đến tiếng khóc đè nén, cũng không biết anh khuyên như thế nào, mẹ chồng mắt sưng húp đi theo đến bệnh viện.

 

Mấy ngày kế tiếp, sau khi trải qua kiểm tra chính xác, phát hiện tình trạng của mẹ chồng đã vô cùng nghiêm trọng.

 

Ung thư phổi giai đoạn cuối, hơn nữa thân thể bà thiếu hụt nghiêm trọng, có rất nhiều biến chứng, bác sĩ không đề nghị phẫu thuật, khuyên chúng tôi điều trị bảo tồn.

 

Còn nói mẹ chồng nhiều nhất chỉ có thời gian nửa năm, để cho người trong nhà chăm sóc thật tốt, nên ăn nên uống, đừng để cho người già lưu lại tiếc nuối.

 

Liễu Bình thương tâm rất lâu, cuối cùng đón mẹ chồng về nhà.

 

Lúc ăn cơm tối, anh miễn cưỡng cười nói với mẹ chồng chỉ là lúc đầu, chỉ cần phối hợp trị liệu rất nhanh sẽ khỏi hẳn, bảo bà không cần lo lắng.

 

Nhưng trở về phòng ngủ, anh liền chôn mình ở trong chăn, ẩn nhẫn khóc nức nở.

 

Tôi ngồi ở bên giường dỗ dành Đoàn Đoàn cho b.ú sữa, trong lòng vô cùng khó chịu.

 

Vắt hết óc nghĩ nên an ủi anh như thế nào cùng với làm sao để cho mẹ chồng không lưu tiếc nuối mà rời đi thì anh lại đột nhiên ngồi dậy, khàn khàn cổ họng hỏi:

 

"Bà xã, em có thể hoãn lại việc đi làm được không?"

 

Tôi giật mình nhìn qua, lập tức hiểu được ý tứ của anh.

 

Liễu Bình ôm đầu, giọng nói vô cùng chua xót.

 

"Nếu như em đi làm, trong nhà phải mời bảo mẫu và hộ lý, khoản chi tiêu này sẽ tiêu tốn 2 vạn mỗi tháng, hơn nữa còn tiền thuốc men chi phí y tế của mẹ, rồi còn đủ thứ tiền, cuộc sống này sao mà sống được đây?"

 

Tôi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của anh, nhưng muốn tôi chăm sóc mẹ chồng, trong lòng tôi không tình nguyện.

 

Vì vậy, tôi đã không trả lời câu hỏi của anh ngay lập tức.

 

Liễu Bình lau mặt một cái, đột nhiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay tôi.

 

"Bà xã, anh biết em không đi làm sẽ không có cảm giác an toàn, đây là thẻ lương của anh, bên trong có hơn mười vạn tiền gửi ngân hàng, còn có một vạn năm tiền lương mỗi tháng của anh anh, đều giao cho em."

 

"Xin em hãy nể mặt anh, chăm sóc mẹ một thời gian ngắn, bác sĩ cũng nói, bà ấy nhiều nhất chỉ có thể sống được nửa năm, cho nên em chỉ cần thương lượng với lãnh đạo, hoãn thời gian nghỉ thai sản lại mấy tháng là được rồi, như vậy em còn có thể ở bên Đoàn Đoàn thêm mấy tháng, được không?"

 

Hốc mắt anh đỏ lên, đau khổ cầu xin tôi.

 

Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ngủ say trong lòng nhưng vẫn không đáp lại.

 

Vào ban đêm, tôi nằm trằn trọc trên giường và suy nghĩ về ba khía cạnh.

 

Một là Đoàn Đoàn mới hơn một tháng, giao nó cho người ngoài chăm sóc tôi không yên lòng.

 

Hai là chuyện chăm sóc mẹ chồng, mắt thường có thể nhìn thấy điểm cuối.

 

Ba là lãnh đạo công ty rất coi trọng tôi, trì hoãn mấy tháng làm việc là có thể, nhưng nếu muốn Liễu Bình từ chức, sau này sợ là rất khó tìm được công việc lương cao.

 

Cho nên, sau khi cân nhắc kỹ càng, tôi đồng ý yêu cầu của Liễu Bình.

 

Tôi nghĩ chỉ là nửa năm, rất nhanh sẽ trôi qua.

 

Nhưng thực tế đã tát tôi một cái thật đau.

Loading...