MẸ CHỒNG NÀNG DÂU - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:53:47
Lượt xem: 7,920
Liễu Bình bận trước bận sau xin lỗi xử lý, mọi người đều sắp sụp đổ.
Mà Lưu Nghị An và Lý Cầm chạy tới cũng tức muốn chết.
Bọn họ không muốn thu thập cục diện rối rắm, cũng không muốn bồi thường tiền, vì trốn tránh trách nhiệm mà mắng Lưu Tuyết Cần với Liễu Bình thậm tệ.
Khi chuyện này xảy ra, mẹ tôi đã sớm ôm Đoàn Đoàn rời đi.
Sở dĩ tôi biết được điều này là vì Liễu Bình.
Sau khi tôi xóa anh ta khỏi danh sách đen, tôi lại quên chặn.
Không hiểu sao anh ta lại phát hiện ra và gọi điện cho tôi vào buổi tối để đe dọa và xúc phạm tôi.
Nói nếu không phải tôi tuyệt tình không muốn thu lưu chăm sóc ba người già, mẹ anh ta sẽ không bị như vậy, anh ta không đến mức bị anh họ đẩy ngã trước mặt mọi người trong công ty, mất hết thể diện, cũng sẽ không bởi vì hủy hoại tài vụ công ty mà bị đuổi việc, lại càng sẽ không trở mặt với anh họ và chị họ tới không thể qua lại nữa.
Anh ta nói là tôi đã hủy hoại cuộc đời của anh ta, nói tôi chờ đó, anh ta nhất định sẽ khiến tôi trả một cái giá đắt.
Từ ngữ ác độc tàn nhẫn, làm người ta giận sôi.
Trong lòng tôi phát lạnh từng trận, trở tay ghi âm lại, sau đó lên mạng tìm kiếm điều lệ liên quan.
"Lăng mạ, đe dọa người khác, Liễu Bình, anh đã cấu thành tội khiêu khích gây sự, tôi đã ghi âm, nếu báo cảnh sát, anh sẽ bị phạt tù dưới năm năm."
Anh ta còn đang mắng không ngừng, nghe vậy trực tiếp bối rối.
Xác định tôi không đùa, anh ta lại lắp bắp xin lỗi.
Nói là mình sai sót vô ý, hy vọng tôi có thể nể tình phu thê trong quá khứ, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với anh ta.
Tôi cười nhạt:
"Tôi có thể không báo cảnh sát và giải quyết riêng với anh, nhưng tôi có bản thỏa thuận ly hôn, cần anh ký một chút.”
Vốn tưởng rằng lần này tôi nắm giữ quyền chủ động, Liễu Bình hẳn là sẽ thỏa hiệp.
Ai ngờ giọng nói của vừa dừng lại liền tăng cao khủng bố.
"Tốt, tốt, Lê Tuệ, hóa ra cô chờ cái này, tôi nói cho cô biết, cô nằm mơ đi! Muốn báo cảnh sát thì báo đi, tôi muốn xem xem con của cô có chịu đựng được việc có một người bố có tiền án hay không?”
"Cô đã gả cho tôi, thì cô chính là người của tôi, trừ phi tôi chết, nếu không cả đời này cô cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi!"
Không đợi tôi trả lời nữa, anh ta cúp điện thoại ngay lập tức.
Liễu Bình lớn lên trong gia đình mồ côi bố, từ nhỏ thiếu tình yêu, ngày chúng tôi kết hôn, anh ta từng hứa với tôi, nói trừ phi anh ta chết, nếu không tuyệt đối không buông tay tôi ra.
Lúc đó tôi rất cảm động trước tình cảm của anh ta nhưng giờ tôi chỉ muốn tự tát mình hai phát.
Thì ra lúc còn trẻ chọn sai người, thật sự có thể phải trả giá cả đời.
Trong tình hình hiện nay, việc ly hôn theo thỏa thuận đã khó đạt được, cách duy nhất là khởi kiện.
Tôi đã sẵn sàng cho một cuộc chiến lâu dài.
Không ngờ chiều hôm sau, Liễu Bình tới.
Còn mang đến một tin tức.
Lưu Tuyết Cần đã chết.
10.
Thành thật mà nói, tôi không ngạc nhiên trước tin này.
Bà vốn là nỏ mạnh hết đà, ngày hôm qua bị Liễu Bình giày vò như vậy lại bị cháu ngoại chỉ vào mũi mắng, không xảy ra chuyện mới là lạ!
Tôi chỉ là có chút tò mò, rõ ràng tối hôm qua đã trở mặt, Liễu Bình làm sao còn có thể đến công ty chặn tôi?
Nhất là trên người anh ta tràn đầy vết m.á.u khô khốc, vẻ mặt đờ đẫn lại cứng ngắc, nhìn vô cùng đáng sợ.
Cho nên tôi cố nén tim đập nhanh, nghe xong lời nói lộn xộn của anh ta.
Lúc này mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lưu Tuyết Cần ngày hôm qua sau khi được anh ta mang về nhà, cũng đã không tốt lắm, nhưng lúc ấy anh ta vô cùng tức giận nên không chú ý tới tình huống của Lưu Tuyết Cần.
Sáng nay, Lưu Tuyết Cần đột nhiên nôn ra máu, hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Anh ta vốn muốn đưa người đến bệnh viện, nhưng Lưu Tuyết Cần gắt gao kéo tay anh ta, bảo anh ta đi xin lỗi các anh chị họ, nói trên đời này chỉ có bọn họ là người thân của anh ta, cho nên không thể xa lạ với bọn họ.
Liễu Bình vừa bị nhục nhã xong, thật sự mất mặt, cự tuyệt yêu cầu này, sau đó Lưu Tuyết Cần một hơi không đi lên, người không còn.
Anh ta liền cảm thấy là chính mình đã làm tức c.h.ế.t mẹ ruột của anh ta, chịu không nổi phần đả kích này, lúc này mới tới tìm tôi, muốn tìm kiếm an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-chong-nang-dau/phan-8.html.]
Nói xong những lời này, Liễu Bình buông lỏng hai tay đang ôm đầu, lộ ra hai má tràn đầy nước mắt.
"Tuệ Tuệ, mẹ anh đã không còn, anh và anh chị họ cũng trở mặt, trên thế giới này, chỉ còn em và Đoàn Đoàn là người thân của anh."
"Anh sẽ không bao giờ ép em làm chuyện em không thích nữa, sau này em muốn làm gì thì làm, anh đều nghe lời em, em đừng giận anh nữa, tha thứ cho anh, được không?"
Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, mục đích cuối cùng của anh ta, lại là muốn cùng ta tái hợp.
Nhưng cùng một cái hố, tôi làm sao có thể để cho mình té ngã lần thứ hai?
Người vô liêm sỉ, đầu đuôi không rõ, tôi sẽ không cần nữa.
Tôi lạnh lùng nhìn chăm chú Liễu Bình, giọng nói lạnh lẽo.
"Anh nói sai rồi, tôi không phải người thân của anh, sau khi giải trừ quan hệ hôn nhân, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta chính là Đoàn Đoàn, trừ việc đó ra, sẽ không có bất kỳ giao tiếp nào nữa."
Hi vọng trong mắt Liễu Bình từng tấc từng tấc tối xuống.
"Thật sự không thể hòa hảo sao?"
"Không có khả năng, tổn thương một khi tạo thành, là không cách nào xóa bỏ, hơn nữa tôi đối với anh đã không có tình cảm, chỉ còn lại có chán ghét!"
Những gì tôi nói đều là sự thật, nhưng Liễu Bình bị kích thích lại không thể tiếp nhận lý do thoái thác này.
Anh ta không thể tin được lùi lại hai bước, điên cuồng nắm tóc mình.
"Không, không có khả năng, chúng ta quen biết bảy năm, kết hôn bốn năm, thời gian dài như vậy, tình cảm làm sao có thể nói không còn là không còn?"
“Anh không tin! Chắc chắn em vẫn còn tình cảm với anh."
Anh ta giống như điên cuồng trực tiếp xông về phía tôi.
Nhìn tư thế kia, có vẻ là muốn ôm tôi, mượn cái ôm này đánh thức tình cảm giữa hai người.
Tất nhiên tôi sẽ không để anh ta đạt được điều mình muốn nên tôi đã đá thẳng vào anh ta.
Anh ta cũng không quan tâm, cứng rắn nhận lấy, còn nhân cơ hội ôm lấy đùi tôi cầu xin tha thứ.
“Bà xã, em cứ việc đánh cứ việc mắng, chỉ cần có thể trút giận tha thứ cho anh, em thế nào cũng được.”
Lời này làm tôi ghê tởm muốn chết.
Tôi nhặt chiếc túi da lên và đánh vào đầu và mặt anh ta.
Cuộc giao tranh diễn ra ác liệt và một người qua đường đã gọi cảnh sát.
Chúng tôi cùng nhau bị đưa đến đồn cảnh sát.
Tuy nhiên, vì quan hệ vợ chồng nên bị xếp vào loại mâu thuẫn gia đình, sau khi bị chỉ trích và giáo dục, chúng tôi đã được thả ra.
Trải qua một màn giằng co này, đầu óc điên cuồng của Liễu Bình mới bình tĩnh lại.
Anh ta thấy tôi rất quyết tâm ly hôn thì nhận ra việc van xin tôi cũng vô ích, thế nên anh ta trợn mắt theo dõi tôi và đe dọa tôi một cách ác độc.
"Lê Tuệ, tôi khuyên cô đừng lãng phí công sức nữa, nếu tôi không đi cùng cô tới cục dân chính thì cô căn bản không có khả năng ly hôn được, cho dù cô có đi tòa án kiện tôi, tôi cũng có thể lôi kéo cô cả đời!"
"Tôi lặp lại một lần nữa, trừ phi tôi chết, nếu không đời này, cô cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi!"
“Cho nên, tốt nhất cô biết thức thời một chút, ngoan ngoãn mang Đoàn Đoàn về nhà, cùng nhau xử lý hậu sự của mẹ tôi, sau đó sống thật tốt.”
Anh ta nói liên miên cằn nhằn một hồi, ngẩng đầu lại phát hiện, tôi như cười như không nhìn anh ta, khóe môi còn treo một nụ cười trào phúng.
Liễu Bình sắp nổ tung, sắc mặt đột nhiên âm trầm, thở hổn hển muốn đưa tay kéo tôi.
Ngã tư đường, vừa vặn là vài giây cuối cùng của đèn xanh.
Ánh mắt tôi lóe lên, nhanh chóng chạy tới, muốn mượn chuyện này thoát khỏi Liễu Bình.
Ai ngờ anh ta thấy tôi muốn chạy, lại không chú ý tới đèn đỏ đã sáng lên, theo bản năng đi theo.
Sau đó va chạm với chiếc Audi màu trắng.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên phía sau.
Mi tâm tôi nhảy dựng.
Ngừng thở quay đầu lại nhìn, tôi thấy thân thể Liễu Bình đã nặng nề ngã xuống đất.
Máu tươi nhuộm đỏ nền xi măng, anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, môi hé ra khép lại, tựa hồ như là muốn nói cái gì đó.
Nhưng cục m.á.u đông không ngừng tuôn ra từ miệng anh ta, chặn lời anh ta.
Vụ tai nạn này, làm cho anh ta không còn có thể sống được nữa.