MẸ CHỒNG TÔI LUÔN KHÔNG HIỂU LỜI NGƯỜI KHÁC NÓI - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-08-19 11:40:39
Lượt xem: 975
9
Bạn thấy không, Trương Hiên biết tất cả mọi chuyện.
Anh ta biết rõ như nhìn vào gương.
Anh ta biết rõ bạn tức giận, biết rõ bạn uất ức, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của anh ta, anh ta sẽ ung dung làm ngơ.
Đến khi anh ta cảm nhận được nỗi đau, anh ta sẽ biến thành lưỡi d.a.o sắc nhất, chĩa mũi nhọn vào kẻ đã làm tổn thương anh ta.
May mắn là tôi đã nhìn thấu anh ta từ lâu.
Hoặc có lẽ tôi nên cảm ơn mẹ chồng mình, bà giống như một hòn đá thử vàng cho cuộc hôn nhân của tôi, giúp tôi nhận ra người đàn ông bên cạnh mình thực sự là ai.
Tôi nghĩ, tôi đã sẵn sàng để ra đi.
Tôi tuyệt đối không thể lãng phí cả đời với một người đàn ông như vậy.
Cuộc đời này, tôi còn rất nhiều thứ chưa trải nghiệm.
Tôi chưa mang thai, chưa sinh con, chưa thử làm mẹ.
Những giai đoạn đó, nếu tôi phải trải qua cùng người đàn ông trước mắt này, tôi không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì.
Tôi nghĩ, bố mẹ sẽ hiểu cho tôi.
Sau khi hoàn thành công việc thăng chức, đã đến lúc tôi phải ra đi, đã đến lúc bắt đầu cuộc sống mới.
Chưa đầy hai ngày sau, khi bà cụ vừa hết sưng răng, bà đi kiểm tra toàn thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-chong-toi-luon-khong-hieu-loi-nguoi-khac-noi/chuong-9.html.]
Kết quả là phát hiện ra mười ba mục bất thường.
Điều này khiến bà kinh ngạc.
Bà vội vàng triệu tập con trai, con dâu và chồng để tổ chức một cuộc họp gia đình.
Khi tôi vừa về đến nhà, Trương Hiên cũng lập tức đến theo sau.
Anh ta nở nụ cười tươi, nói chuyện với bố mẹ tôi một lúc lâu, còn cố gắng kéo tôi về nhà cùng anh ta.
Ban đầu anh ta rất tự tin, nhưng sau khi thấy tôi mặt lạnh tanh, anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Em còn muốn thế nào nữa? Anh đã đến đây xin lỗi em, cũng đích thân đến đón em về rồi. Chẳng lẽ em muốn mẹ anh, một người đang bệnh, đến xin lỗi em à?"
"Anh không nghĩ là em đòi ly hôn chỉ để dọa anh chứ? Trương Hiên, anh có phải quá không hiểu em rồi không? Khi em nói ly hôn thì là thật đấy. Những lời mẹ anh nói chỉ là cái cớ thôi. Anh không nghĩ rằng lý do em muốn ly hôn hoàn toàn là vì mẹ anh chứ?"
Anh ta cau mày hỏi: "Thế còn vì lý do gì nữa? Mẹ anh đúng là khó tính, nhưng sau này anh không phải đã đứng về phía em rồi sao?"
"Anh nghĩ đó là đứng về phía em à? Đó chỉ là vì anh còn đang tức giận chuyện không được thăng chức, mượn cớ chuyện của em để trút giận lên mẹ anh thôi. Sau khi anh xả hết giận, anh và mẹ anh lại tiếp tục là một gia đình hạnh phúc, còn em thì sao? Em trở thành kẻ tội đồ, người đã phá hủy mối quan hệ mẹ con của các người!"
Giọng Trương Hiên bắt đầu cao lên:
"Vậy em bảo anh phải làm thế nào? Đó là mẹ anh, anh trai anh đã không thèm quan tâm đến bà ấy nữa, chẳng lẽ anh cũng không quan tâm, chẳng phải như vậy sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bà ấy sao?"
Bố tôi nghe thấy giọng điệu của Trương Hiên không hay, cũng có chút không vui:
"Được rồi, cậu đến nhà tôi mà nói lớn tiếng với con gái tôi, cậu quá coi trọng cái chuyện nhỏ nhặt này rồi đấy! Mẹ cậu đang bệnh, bàn chuyện ly hôn không thích hợp, cậu nên đến bệnh viện chăm sóc mẹ mình trước, cậu và Tây Tây cũng nên bình tĩnh lại."
Tối hôm đó, tôi gửi cho Trương Hiên bản thỏa thuận ly hôn.
"Suy nghĩ kỹ rồi thì ký tên đi, mẹ anh xuất viện, chúng ta sẽ ra làm thủ tục."